Gần cửa Cần Giờ, quân Nguyễn Văn Trương án binh ở xa, cho thuyền nhỏ men theo bờ quan sát. Nguyễn Toản ‘vờ’ như không biết, đợi nước triều vừa rút, hô:
“ Xông lên...”
Quân tả chỉnh chỉnh tề tề, tiến vào. Vừa đi vừa oanh tạc.
........
Thấy bóng dáng ta, núi Cấp, quân Nguyễn thả mồi lửa. Lê Văn Duyệt, Võ Tánh sớm đợi ở Thất Kỳ Giang, thấy vậy hô:
“ May chóng về nơi ẩn nấp.”
Nghe lệnh, 1 vạn quân chỉnh tề theo bẩy nhóm đóng ở từng nhánh sông, tầu giáp sắt thì chậm chậm tiến ra nghênh chiến.
.......
Quân ta với khí thế hừng hực, càng đánh càng hăng. Tầu dần đi vào trong. Đúng lúc này, sớm chờ đợi, Nguyễn Văn Trương phất cờ, tàn quân Nguyễn ra sức chèo, buông, ai nấy gương mặt đều nở nụ cười.
.........
Võ Tánh thấy quân ta sắp vào tới, cười:
“ Đúng là tên này có tiếng mà không có miếng. Chuẩn bị tấn công thôi.”
Lê Văn Duyệt gật đầu:
“ Được. Nhánh Nguyễn Văn Trương đã chặn cửa sông. Lần này chúng có cánh cũng khó thoát.”
........
Nguyễn Toản đứng trên tầu, thuyền đến giữa lòng, chứng kiến quân Nguyễn từ 7 nơi đánh ra, nhếch mép:
“ Chơi vậy là đủ rồi.”
Tony Đặng nghe hiểu, Lê Hoàn 980 cùng những tầu khác, súng được che đậy được cởi ra, pháo đạn liên tục oanh tạc, trước hỏa lực vượt trội, quân Nguyễn vừa hừng hực khí thế, nhất thời vỡ vụn, tiếng la hét. Võ Tánh, Lê Văn Duyệt hốt hoảng hô:
“ Rút lui....”
Vừa nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391872/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.