Chương trước
Chương sau
Lê Trung nhìn binh lính phía dưới đang lo lắng, trầm giọng:

“ Các ngươi cho người gia tăng canh phòng. Giữ nghiêm cửa thành. Không có lệnh của ta, bất kỳ ai không được mở.”

“ Rõ.” Phía dưới đồng thanh hô.

.....

Ngoài doanh trại, xung quanh dân chúng đang quây kín, ai nấy đều mang theo gậy gộc giáo mác.... thấy Lê Trung đi ra. Một lão nông lớn tuổi hô:

“ Tướng quân, kẻ địch ngoài thành. Nếu không chê, lão xin nguyện tham gia....”

“ Đúng.... đúng.... cả lão nữa.”

“ Giặc đến nhà. Đàn bà cũng đánh. Chị em chúng tôi cũng xung phong ra trận....”

......

......

Lê Trung nghe vậy, cảm khái không thôi. Cùng Vương từng chinh chiến bao nơi, nhưng ở đất Quy Nhơn, hắn mới cảm thấy sự tôn thờ tuyệt đối cho Tây Sơn. Con người Bình Định chuộng võ, hào sảng..... Dù không có viện quân, địch bên ngoài đông gấp ba, bốn lần, hắn không sợ. Nhưng hậu quả sẽ khó lường. Bởi gia viên không yên bình kéo theo nhiều thứ....

Trầm mặc lúc, Lê Trung cao giọng:

“ Tên Huỳnh Đức đã bị Vũ tướng quân đánh bại. Chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, không dám quấy nhiễu. Ta đã truyền tin cho Vương, người rất nhanh sẽ kéo quân từ Kinh trở lại. Mọi người chịu khó vài ngày không ra thành. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nghe được xác nhận, dân chúng gật đầu:

“ Tốt... tốt.... có lời của tướng quân chúng ta yên tâm....”

“ Thiếu đâu.... tướng quân bảo.... chúng tôi lo....”

“ Đúng... đúng.... không lơ là được.... tối hội cao tuổi chúng ta sẽ đi canh phòng...”

.......

.......

Vừa nói, mọi người lục tục rời đi, tiếp tục cuộc sống thường nhật.

.........

Bên kia, Vũ Văn Nhậm về. Ngồi một mình ngoài hiên trầm lặng. Nguyễn Lan ôm con ngồi xuống kế sát, nói:

“ Chàng lo lắng việc kẻ địch mạnh hay là tên Huỳnh Đức...”

Nghe vậy, Vũ Văn Nhậm giật mình, nhìn sang, cười:

“ Quả nhiên không giấu được nàng.” Rồi chậm rãi kể chuyện hôm qua gửi thư mong gặp riêng. Màn đối đầu trên chiến trường. Xong trầm mặc:

“ Dù sao cũng chỗ đồng môn, không gặp cũng ngại. Mà gặp để ai biết cũng khó tránh khỏi dị nghị.”

Nguyễn Lan hiểu ý, cười:

“ Chàng tự quyết, vì thiếp chàng hy sinh quá nhiều. Thiếp chỉ nhắc chàng nhớ lại, vì sao chúng ta ở nơi đây...... Kiếm củi ba năm đừng để chỉ đốt một giờ..”

Nghe vậy, Vũ Vân Nhậm rơi vào suy tư.

.........

Sau nhiều năm theo thầy học tập trên núi Hồng Lĩnh. Từ đứa bé loát choắt giờ đã tráng niên. Nhìn cảnh đất nước lầm than, trí làm trai nổi lên. Hắn muốn theo gương Lê Thái Tổ, Ngô Vương một phen gây sự nghiệp. Với bàn tay trắng, cùng Huỳnh Đức phân tích cục diện các nơi. Mỗi người một ngả. Hắn lựa chọn đầu quân cho ba anh em Nguyễn Nhạc. Một là, cùng xuất phát nông dân. Hai là, nhu cầu nhân tài rất dễ được trọng dụng, nắm binh quyền.

Đúng như sắp xếp. Sau bao ngày “ Phạm Ngũ Lão đan sọt” , hắn gặp được Nguyễn Nhạc đi dạo. Qua hỏi han, thấy được hắn là kẻ cường tráng, tính cách phóng khoáng, ngang tàng. Lại cho Trần Quang Diệu so tài, bấy phân thắng bại. Hắn được cả Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ vô cùng thích thú. Cuối cùng, Nguyễn Nhạc ra ‘giá lớn hơn’ khi gả con gái - là nàng, nên hắn quy thuận dưới trướng.

Không phụ tin tưởng. Chỉ tỏng thời gian ngắn. Bằng tài năng, hắn sớm tỏ rõ là kẻ hữu dũng, hữu mưu. Nổi bật với công trạng trong vụ án “ Nguyễn Hữu Chỉnh.”(1).

Nhưng sau khi chiếm được Bắc Thành, đang cho người truy lùng Lê Chiêu Thống. Thì hắn nhận tin thầy mất, tức tốc về.

Sau đó nghe lời thầy trước khi chết trăn trối. Bỏ mặc binh quyền, về Quy Nhơn cầu kiến Nguyễn Nhạc. Qua đó thoát khỏi một mạng.

Nhưng càng giam mình trong lồng giam thành Quy Nhơn. Chí khí năm xưa dần hao mòn, hắn dần cảm thấy yêu cuộc sống an nhà vô vi. Nếu không có cuộc đấu với Huỳnh Đức, hắn có lẽ quên mất mình là ai. Chứng kiến kẻ thua xa mình gần sánh bằng, hắn cảm thấy mình lạc hậu.

Vậy những kẻ năm xưa, đứng ngang hàng với hắn, từng coi hắn là đại địch. Giờ thế nào, còn coi hắn là kẻ thách thức không...

........

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Nhậm đắng chát:

“ Vậy ta phải chờ đợi bao giờ nữa. Hay để cuộc đời êm lặng mà trôi đi.”

Nguyễn Lan hiểu tâm trạng của Vũ Văn Nhậm, khuyên:

“ Thiếp nghĩ sắp tới thôi. Lần trước thiếp có manh nha nghe qua lời mẫu thân thì chú Huệ sắp muốn xuôi quân dẹp Nguyễn Ánh. Đợi xong, thiếp xin cha cầu tình cho huynh.” Rồi sực nhớ, đưa một lá thư ra:

“ Gần đây, chú Huệ có giao du với một người, coi họ như anh em, phong làm Vương gia. Cha có cho người tìm hiểu. Thì biết kẻ này cũng có chí lớn, muốn tự cường, nhưng tránh để xung đột, đã chuyển quân ra ngoài, chinh phục xung quanh. Sau thống nhất, chàng không thể theo Nguyễn Huệ cũng thử gặp người đó một lần xem.”

Vũ Văn Nhậm gật đầu. Người này hắn cũng nghe. Xuất hiện bất ngờ, vô cùng truyền kì, mấy lần Nguyễn Thiếp, Tả Ao nghé chơi trong lúc vô tình đều đề cao. Vén lấy lọn tóc vương trên trán nàng, nói:

“ Vậy hai mẹ con nghỉ ngơi đi, ta đi bố trí binh canh phòng. Quyết giữ cho thành này vững chãi.”

Nguyễn Lan cười nhẹ, đáp:

“ Vâng.”

..,.....

Ngoài thành, trời chuyển sang tối, Huỳnh Đức nhìn Ngô Tùng Châu lắc đầu:

“ Hắn không muốn gặp riêng. Bảo có gì nói thì nói trên chiến trường. Kẻ khí phách năm xưa đã không còn.”

Ngô Tùng Châu thở dài:

“ Thật đáng tiếc. Ngày mai quân tới. Chúng ta sẽ quyết công thành.”

Huỳnh Đức nhìn về ánh lửa trên thành, gật đầu.

............

Trời vừa sáng, Lê Trung điểm quân xong, dưới thành, một tên tướng dưới trướng Nguyễn Ánh hét lớn:

“ Lũ nhát gan. Có dám ra thành quyết đấu.”

Lê Trung cười lạnh, phất tay. Một đội quân đi ra. Nhanh chóng đánh cho quân địch lui.

........

Dù thất bại. Nhưng đối diện, Huỳnh Đức không quan tâm. Mà đang chăm chú vào Võ Tánh, Lê Văn Duyệt cười khổ:

“ Không ngờ hai tướng quân tới. Có gì lần này chủ công để hai vị quyết định.”

Lê Văn Duyệt cười:

“ Tướng quân nói quá. Lần này có tin báo lên Vương mới tức tối cho chúng tôi lên đường. Đến gần đây, tôi mới biết Võ tướng quân cũng đi.”

Võ Tánh gật đầu:

“ Đúng vậy. Tôi 5000, tướng Duyệt 5000. Cộng với ở đây chúng ta có khoảng 1 vạn 5. Đủ súc công thành.”

Ngô Tùng Châu cười, chỉ về mấy khẩu pháo hạm được kéo đến, nói:

“Đủ. Không ngờ vương coi trọng đến mức này. Chúng ta cần tốc chiến tốc thắng. Huỳnh Đức cùng Võ tướng quân sẽ tấm công, dụ Vũ Văn Nhậm, Lê Trung ra ngoài. Tôi cùng Duyệt tướng quân sẽ bất ngờ công thành. “

Mấy ngươi gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị

.......

Rất nhanh Võ Tánh, Huỳnh Đức xuất hiện, đem quân áp sát, khiêu khích. Trên tường thành Vũ Văn Nhậm quay sang Lê Trung:

“ Ngài cẩn trọng đối phó Huỳnh Đức. Ta đi bắt tên Võ Tánh. Lần trước bao mạng binh lính ta đã vì hắn mà chết.”

Lê Trung gật đầu:

“ Giết... giết...”

Từ cửa thành, hai người lao ra. Một trận chiến ác liệt, bụi bay mù mịt.

Đúng lúc này. Một nhánh quân xuất hiện bất ngờ từ xa tiến lại, đang đối chọi với Võ Tánh. Vũ Văn Nhậm biến sắc:

“ Là Lê Văn Duyệt. Chúng ta bị lừa. Mau lui lại.”

Nhưng vừa dứt, không kịp lùi xa Võ Tánh nhanh áp sát:

“ Đối thủ của ngươi là ta.”

Vũ Văn Nhậm vội né tránh. Biết không thoát khỏi, quát lớn:

“ Đóng chặt cửa thành. Không được mở.”

Trên tường, nhận thấy không ổn, Nguyễn Lan một tay ôm con, áo bài bay phấp phới hô:

“ Giết.... giết..... tử thù Quy Nhơn.....”

“ Giết..... giết....” Tiếng binh lính hét lớn.

.......

Dưới thành, Ngô tùng Châu cảm khái:

“ Quả nhiên khí phách. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

Lê Văn Duyệt gật đầu, nhìn các khẩu đại bác được kéo lên:

“ Bắn..... bắn......”

Nhanh chóng thành Quy Nhơn rung lắc. Hai người nhìn sắc mặt thỏa mãn.

..........

Phía xa xa, Trần Công Xán cùng Nguyễn Lữ dùng ống nhòm ngắm nhìn bao quát. Trần Công Xán nói:

“ Đợi thêm lúc. Khi gần như bọn chúng chiếm được. Ta sẽ xông vào. Lần này bốn tên đến ít nhất cũng phải để lại một nửa. Nguyễn Ánh sẽ ít nhiều tổn thất. Việc lớn sẽ dễ thành.”

Nguyễn Lữ gật đầu, nhìn Vũ Văn Nhậm mình đầy máu, đang quyết sinh tử cùng Võ Tánh, trầm mặc:

“ Không ngờ hắn lựa chọn như vậy. Thật lạ, lần này khó kiếm cớ gây khó dễ cho hắn.”

Trần Công Xán cười:

“ Kẻ này, có tài giết cũng phí. Nếu bệ hạ không thu phục nổi có thể để cho Vương gia. Nghe nói, Vương gia cũng đang mở mang bên ngoài.”

Nguyễn Lữ gật đầu. Cả hai chầm chậm ngắm nhìn cuộc chiến.

P/s: (1) Nguyễn Hữu Chỉnh: là một danh tướng có đầu óc mưu lược rất ghê gớm. Người hiến kế cho Tây Sơn tiến quân ra Bắc, tiêu diệt chúa Trịnh, trả nước cho vua Lê. Từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh, đa tài, được các đại thần Hoàng Ngũ Phúc, Hoàng Đình Bảo thu dụng.

Vũ Văn Nhậm là người phát hiện âm mưu, mật báo cho Nguyễn Nhạc( lúc này Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Nhạc đang xích mích). Nghe lời Nguyễn Nhạc tỉ thí, đánh ngang tay Nguyễn Huệ. Xong tự đem quân ra Thanh Hoá rồi Bắc Hà, tiêu diệt Nguyễn Hữu Chỉnh. Trong quá trình tiến đánh, gây tiếng vang với: “ Tay không bắt hơn 50 chiếc, chở hết đại bác, hỏa khí, tiền, lương, chiến cụ khác...của họ Lê.” (- xem trong cuốn “Lê quý kỷ sự”); “ Y bắt tướng họ Lê như bắt trẻ con, giết Nguyễn Hữu Chỉnh như giết con lợn”.......

Chính vì vậy, khi nghe tin Vũ Văn Nhậm có biểu hiện khác, liền quy là làm phản, Nguyễn Huệ ngay trong đêm, chạy một mạch chạy ra Bắc giết Vũ Văn Nhậm. Ngoài ra lo sợ một mình không bắt được, phải gọi Trần Quang Diệu, Võ Văn Dũng, Bùi Thị Xuân đi cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.