Lê Trung nhìn binh lính phía dưới đang lo lắng, trầm giọng:
“ Các ngươi cho người gia tăng canh phòng. Giữ nghiêm cửa thành. Không có lệnh của ta, bất kỳ ai không được mở.”
“ Rõ.” Phía dưới đồng thanh hô.
.....
Ngoài doanh trại, xung quanh dân chúng đang quây kín, ai nấy đều mang theo gậy gộc giáo mác.... thấy Lê Trung đi ra. Một lão nông lớn tuổi hô:
“ Tướng quân, kẻ địch ngoài thành. Nếu không chê, lão xin nguyện tham gia....”
“ Đúng.... đúng.... cả lão nữa.”
“ Giặc đến nhà. Đàn bà cũng đánh. Chị em chúng tôi cũng xung phong ra trận....”
......
......
Lê Trung nghe vậy, cảm khái không thôi. Cùng Vương từng chinh chiến bao nơi, nhưng ở đất Quy Nhơn, hắn mới cảm thấy sự tôn thờ tuyệt đối cho Tây Sơn. Con người Bình Định chuộng võ, hào sảng..... Dù không có viện quân, địch bên ngoài đông gấp ba, bốn lần, hắn không sợ. Nhưng hậu quả sẽ khó lường. Bởi gia viên không yên bình kéo theo nhiều thứ....
Trầm mặc lúc, Lê Trung cao giọng:
“ Tên Huỳnh Đức đã bị Vũ tướng quân đánh bại. Chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, không dám quấy nhiễu. Ta đã truyền tin cho Vương, người rất nhanh sẽ kéo quân từ Kinh trở lại. Mọi người chịu khó vài ngày không ra thành. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe được xác nhận, dân chúng gật đầu:
“ Tốt... tốt.... có lời của tướng quân chúng ta yên tâm....”
“ Thiếu đâu.... tướng quân bảo.... chúng tôi lo....”
“ Đúng... đúng.... không lơ là được.... tối hội cao tuổi chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391821/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.