Quy Nhơn, Nguyễn Huỳnh Đức theo lệnh, mang hơn 5000 quân ép sát. Vừa sắp xếp xong, mọi chuyện ở Kinh đã vỡ lẽ. Nhìn chiến báo, Huỳnh Đức thở dài, quay sang phía Ngô Tùng Châu:
“ Có lẽ chúng ta lại lui về. Một chuyến không công.”
Ngô Tùng Châu phe phẩy quạt, đáp:
“ Theo ta tướng quân vẫn đánh. Nguyễn Nhạc nghe tin thực hư đã rời Quy Nhơn ra Kinh. Trong thành quyền hành do Vũ Văn Nhậm cùng Lê Trung...” rồi nhìn sang Huỳnh Đức sâu kín:
“ Nghe nói, tướng quân cùng Vũ Văn Nhậm là đồng liêu.”
Huỳnh Đức thấy vậy cũng không giấu diếm, thổn thức:
“ Đúng vậy. Nhưng sau xuống núi, quan điểm khác sau. Cũng hơn 10 năm chưa gặp.”
Ngô Tùng Châu tiếp:
“ Vậy tướng quân đánh giá kẻ này ra sao?”
Huỳnh Đức suy tư, đáp:
“ Hơn tôi. Khi xuống núi. Sư phụ từng nói: Nhậm tự biết lượng sức mà điều chỉnh thì có thể dưới 1 người trên vạn người, danh lưu thiên cổ. Nhưng.....” dứt lời, khẽ thở dài.
Ngô Tùng Châu biết câu chuyện tới, nói:
“ Dù lũ giặc cỏ đó nói, Vũ Văn Nhậm phạm sai lầm lớn, sợ Nguyễn Huệ trách tội lên trốn về Quy Nhơn nhờ Nguyễn Nhạc che chở. Nhưng nếu tính cách Nhậm như tướng quân nói. Dù yếu thế, hắn cũng sẽ quyết một trận với Nguyễn Huệ. Vậy mà gần hai năm, kẻ này lại nằm yên, ẩn mình nơi hoang vu.....”
Huỳnh Đức không ngu, nghe xong giật mình quay sang:
“ Ý ngài là chúng ta sẽ tiếp xúc. Mời hắn quy thuận. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391820/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.