Bên kia, Nguyễn Lữ cũng bận không kém, một đường xuôi thẳng về thành Phú Xuân. Nhiều ngày mệt nhọc, đứng trước khung cảnh quê hương, Nguyễn Lữ hít thật sâu, cảm thán:
“ Đi ngược đi xuôi vẫn không đâu sánh được quê hương.”
Xong quay ra, nhìn Nguyễn Lân nói:
“ Ngươi đưa người về Thuận Ninh nghỉ lại. Ta đi gặp Trần tiên sinh.”
“ Vâng.” Nguyễn Lân đáp, đưa người rời. Nguyễn Lữ thuận theo dòng người đi vào thành.
.........
Một góc thành, tách biệt khu dân cư, non nước hữu tình, Trần Công Xán (*),buông cần ngồi câu. Bỗng từ sau, một giọng nói vang lên:
“ Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông như tầng khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào.”
Nghe xong, dù vốn tự kiêu với tài văn chương, Trần Công Xán cũng phải buông cần, vô tay:
“ Thơ hay. Một vài câu mà đã vẻ trọn cảnh thu.”
Quay lại, thấy đó là Nguyễn Lữ, cung kính:
“ Đông Định Vương đến, lão phu chậm trễ tiếp đón. Mong thứ tội.”
Nguyễn Lữ cười xòa:
“ Chuyện xưa rồi. Giờ ta cũng như lão chỉ là thường dân. Với lại ta còn mang trong mình tiếng phế vật nữa... haha.”
Trần Công Xán lắc đầu:
“ Thiên hạ ánh mặt u mê, làm sao thấy được giá trị. Cậu tài năng hơn Thái Đức, so với Quang Trung không kém là bao.”
Nguyễn Lữ cười trừ, đáp:
“ Trời cũng dần đêm. Chúng ta vào nhà làm chum trà. Ta thật nhớ thương hương trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391807/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.