Giao phó xong, Nguyễn Huệ trở lại, nói một lượt cùng Hồ Thức, sau đó trầm ngâm, tiếp:
“ Mai ta sẽ rời đi, đến làng Đại một chuyến. Ngươi ở lại, làm theo những gì ta vừa nói, mặt khác tìm trong những người ở đây, những người có lợi, cần thiết, sau mang về Kinh. Tiếp tới thanh lọc, có rất chỗ trống cần bổ sung.”
Hồ Thức vội đáp:
“ Vâng. Nhưng ngoài này có nhiều phức tạp, chưa quá rõ tình hình, để thuộc hạ bảo vài người đi theo.”
Nguyễn Huệ lắc đầu:
“ Ở lại mà luyện tập cho tốt đi. Những việc đó trẫm ta tự sắp xếp.”
Biết ý không thể đổi, Hồ Thức khom người:
“ Vâng.”
.......
Đêm tối, Nguyễn Huệ yên lặng đứng chờ. Trong màn đêm, một người đi tới, khom người:
“ Mời bệ hạ lên thuyền.”
Nguyễn Huệ bước xuống, ngồi ở mũi, nhìn con thuyền rẽ nước di truyền, ánh trăng lập lời trên mặt nước, ngâm nga:
“ Đêm thanh vắng trăng in bóng nước
Sóng bồng bềnh hẹn ước trời mây
Cho lòng lữ khách ngất ngây
Thả hồn phiêu lãng lòng đầy riêng mang.”
Lời vừa dứt, đang chèo thuyền, Phạm Đình Hổ (*) cảm thán
“ Bệ hạ xuất khẩu thành thơ. Quả nhiên đã đến cảnh giới người thường không thể so. Vừa mang theo nôi man mác buồn, xen lẫn niềm vui. Ngẫm lại, trong lịch sử nước nhà, ngoài Lê Thánh Tông thì hiếm vị hoàng đế nào văn võ toàn tài như người.”
Nguyễn Huệ cười trừ:
“ So với Tư Thành (tên vua Lê Thánh tông),ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391806/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.