Chương trước
Chương sau
Vượt qua gian nguy, tất cả lên thuyền nhanh chóng trở lại căn cứ Phú Quốc. Thuyền cập bến, tất cả mới thở phào, Triệu Ý áy náy:

“ Thật xin lỗi, là do tôi đã liên luỵ mọi người.”

Võ Văn Dũng lắc đầu:

“ Qua rồi thì thôi. Giờ bàn tính làm sao để thâm nhập trở lại. Không thể khiến thông tin đứt đoạn, nếu không cuối năm tấn công, thương vong rất lớn.”

Nghe vậy, mọi người trầm lặng. Lúc sau Tony Đặng lôi trong người tấm bản đồ đã cũ, nói:

“ Nếu chỉ thu nhập thông tin tôi có cách. Chỗ này là Nam Vang, nơi đây đang hỗn loạn do Nguyễn Ánh cùng Thong Duang tranh giành quyền bảo hộ. Cậu có thể cho ngươi qua đó, theo đường bộ lẫn vào Gia Định.”

Võ Văn Dũng nhìn theo, gật đầu:

“ Tốt.”

Sau đó, nhanh chóng cử người đi.

.......

Mấy hôm sau, đợi chuyên gia sửa chữa hoàn thiện thuyền xong, Võ Văn Dũng mở tiệc, nhìn Tony Đặng:

“ Thật cảm tạ, nếu không có các cậu, tôi cũng không biết xoay xở ra sao. Thuyền là vũ khí, là mạng sống; các cậu sửa chữa coi như tân sinh lại chúng tôi.”

Tony Đặng lắc đầu:

“ Cậu cứ nói quá. Chúng ta là người một nhà, ơn nghĩa gì?” Sau đó ngưng lúc, tiếp:

“ Mai tôi phải lên đường cho kịp. Hi vọng khi gặp lại đất nước đã thống nhất. Tôi cùng cậu có thể thảnh thơi uống trà, ngắm nắng phương Nam.”

Võ Văn Dũng cười ha hả, đáp:

“ Tốt. Tôi đợi.”

Tony Đặng quay sang, nhìn Triệu Ý nói:

“ Ngươi tạm thời ở đây đợi công tử. Yên tĩnh mà tu dưỡng, tránh làm phiền cho cậu ấy. Việc không phải của mình thì đừng xen.”

Triệu Ý trầm trọng đáp:

“ Được.”

Sau đó tất cả nâng ly.

........

Sáng sau, chuẩn bị lên đường, Tony Đặng nói:

“ Hôm qua tôi có chút suy nghĩ cùng trao đổi với mọi người. Tôi sẽ để lại 5 chuyên gia, giúp các cậu tu dưỡng tầu nếu có chuyện. An toàn mọi người tốt hơn, tôi cũng an lòng.”

Võ Văn Dũng kích động, mấy lần muốn mở miệng nhưng ngại, bởi qua trao đổi đều biết đoàn người Tony Đặng có nhiệm vụ quan trọng hơn, cũng là nhiệm vụ lớn để thực hiện sau khi thống nhất. Giờ nghe Tony Đặng nói vậy, ôm chầm:

“ Cảm ơn.”

Sau đó nhìn về năm chuyên gia:

“ Các vị yên tâm. An toàn cũng như yêu cầu chúng tôi sẽ hết sức đáp ứng. Sẽ không để ai thiệt.”

Sau đó hàn huyên đôi ba câu. Tony Đặng cùng Ngọc Cẩm Nhàn tiếp tục lên đường.

..........

Yangon, sau khu chiếm giữ được Shwedago, Nguyễn Toản bắt đầu bố trí lực lượng phòng vệ từ trên bộ xuống dưới nước. Biến nơi đây thành một lô cốt đúng nghĩa.

Ba ngày sau, trong căn phòng, một con chim sà xuống, Nguyễn Toản lấy lá thư đọc một lượt, nhìn qua Triệu Lan:

“ Ngươi đi trước Phú Quốc, gặp Triệu Ý, căn cứ Gia Định toàn phá. Ngươi gặp tìm cách kiến tạo lại xem.”

Triệu Lan gật đầu: “ Vâng.” nhưng có chút phân vân:

“ Vậy còn tình hình bên này...”

Biết ý, Nguyễn Toản cười:

“ Không sao. Bên ta vẫn còn nhiều người. Nếu vẫn bị thương thì coi như số rồi, tránh không được.”

Triệu gật đầu: “ Vâng.” Quay người rời đi.

Nguyễn Toản suy nghĩ lúc, nói theo:

“ Ngươi bảo Lê Huy đưa cho vài khẩu V. n9.3. Có lẽ cần thiết và tăng an toàn hơn. Ta muốn tinh không phải nhiều. Đừng khiến chuyện này xảy ra thêm.”

Triệu Lan khom người:

“ Cảm tạ công tử.”

........

Triệu Lan đi, Nguyễn Toản cũng bước ra, tuần tra một vòng, gặp Bùi Tuấn đang nghiêm ngặt chăm chú quan sát xa xa, Nguyễn Toản vỗ vai:

“ Mọi thứ ổn cả chứ, mấy nay tiến về Kemmeroot và Koakkaine sao rồi.”

Bùi Tuấn vội vã khom người, đáp:

“ Thưa công tử, đều toàn thắng. Nguyễn Long cùng Vũ Tam đang cho bố trí phòng ngự nơi đó.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Ừm. Tiếp tục phát huy. Có gì không ổn, báo ta ngay.”

“ Vâng.” Bùi Tuấn đáp.

........

Đúng một tuần, sau khi chiếm Yangon, Bùi Tuấn vội vã tiến tới, nói:

“ Thưa công tử, kẻ địch đã tới Koakkaine, Vũ Tam nói có nên đánh không ạ.”

Nguyễn Toản lắc đầu:

“ Ngươi cho Vũ Tam ém quân, tránh kẻ địch phát hiện, đợi lệnh ta. Còn ngươi, đem một ngàn người, đi tiếp đón địch.”

Bùi Tuấn bất ngờ, nhưng sau hiểu ra, cung kính:

“ Vâng. Thuộc hạ hiểu.”

.......

Quân Konbaung do Supayalat chỉ huy tiến quân vô cùng cẩn thận, khi chuẩn bị bước vào địa phận Yangon, Supayalat cau mày nhìn phó tướng:

“ Đã có thông tin của Balamin Htin chưa, hắn đang ở đâu.”

Ayo lắc đầu:

“ Thưa tướng quân, từ ba ngày trước chưa có thông tin truyền lại, sợ là đã gặp chuyện.”

“ Hừ.” Supayalat lườm:

“ Để ý cái miệng. Còn nói điều không may, ta cắt lưỡi.” Rồi nhìn một lượt:

“ Tất cả cho ta nâng cao cảnh giác.”

“ Vâng.” Mọi binh sĩ đồng thanh.

......

Đội quân lại bắt đầu chậm rãi tiến lên. Thật lâu, không thấy ai, Supayalat khẽ thở phào.

Nhưng vừa ngừng, đã thấy một tên lính hốt hải chạy lại:

“ Thưa tướng quân, kẻ địch ở phía trước.”

Supayalat trầm giọng:

“ Bầy trận.”

Rất nhanh thế trận hình thành, lúc này, Bùi Tuấn cũng dẫn quân đến, nhìn vậy cười:

“ Cần gì vậy chứ. Chúng ta đến với danh nghĩa hòa bình. Tướng quân ta muốn gặp chủ tướng các ngươi. Ai là chủ tướng, ta xin kính gặp.”

Supayalat đang ngồi, quan sát, cũng khẽ ngạc nhiên vê khí thế tỏa ra. Nhưng rất nhanh, cười lạnh: ‘ Thật ngu, dám cầm 1000 quân nghênh đón 3 vạn quân ư.’, xong định sai Ayo cho người bắn thi tên quân sư vội nói:

“ Thưa tướng quân, hắn dám đến, ắt có chuẩn bị. Chỉ cần chúng ta dị động, chắc sẽ xảy ra họa. Thần đề nghị gặp mặt, sợ rằng tên kia cũng muốn giải quyết trong hòa bình.”

Supayalat tuy không tin nhưng niềm tin với tên quân sư tuyệt đối. Bởi hắn đi đến ngày nay, tên quân sư giúp rất nhiều. Suy tư lúc, gật đầu, xuống ngựa đi về phía Bùi Tuấn, cười:

“ Ngươi kính mời bản tướng.”

Bùi Tuấn quan sát, thấy người trước mặt, giống như miêu tả, khẽ khom người:

“ Vâng. Nếu ngài đã tới. Tôi xin được mời.”

Xong quay ra nhìn mấy tên lính, quát:

“ Ngươi đâu, mang xe tới.”

Rất nhanh một cỗ xe mang tới, Bùi Tuấn nói:

“ Mời ngài.”

Nhìn xe trang trí lộng lẫy, Supayalat gật đầu, quay ra nhìn phía sau:

“ Ta đi trước, nếu các ngươi không thấy ta trở về. Dù chết cũng lao lên san phẳng nơi đây cho ta.”

“ Vâng.” Tiếng hét vang lên.

Bùi Tuấn cười cười.

.......

Hai người đến, đi vào phòng, yến tiệc đã bày, Nguyễn Toản đợi sẵn. Khi Supayalat chứng kiến là một cậu thanh niên, khẽ giật mình, cười:

“ Đúng là tuổi trẻ tài cao. Chúng ta đã quá già rồi.”

Nguyễn Toản lúc này mới ngẩng đầu, cười:

“ Mời ngồi. Bận chút không thể tiếp đoán từ xa.”

Supayalat ngồi xuống. Nguyễn Toản không nói thẳng mà bắt đầu bắt chuyện hàn huyên, kể về năm châu bốn biển. Supayalat nghe xong, giật mình, cảm thán:

“ Đúng là ta ếch ngồi đáy giếng.” Sau trầm giọng:

“ Tướng quân mời ta tới không phải vì chút tâm sự này chứ. Ngài muốn gì, xin nói thẳng.”

Nguyễn Toàn cười:

“ Chúng tôi đến cũng để khai sáng. Phát triển nơi đây. Nhưng các ngài lại hiểu lầm, tấn công. Mới khiến chúng tôi buộc lòng đáp trả. Máu huynh đệ tôi đã rơi, mảnh đất này là của chúng tôi. Tôi muốn huynh đệ đã khuất cảm thấy yên lòng như yên nghỉ ở quê hương đất nước.

Tôi muốn ngài quay về nói với quốc vương các ngài vậy. Cũng không để các ngài bị thiệt. Nếu

chịu nhượng Yangon trong hòa bình thì quân EIS tôi giải quyết, còn gửi quốc vương chút vàng coi như mua lại. Ngài nghĩ sao.”

Supayalat chưa kịp nói, Nguyễn Toản để lên một túi:

“ Đây như món quà.”

Supayalat giật mình mở ra, sắc mặt tái nhợt, vì đó là đầu người, mà đầu đó là của Balamin Htin. Khẽ lắp bắp, Nguyễn Toản không để nói, liền ôm lấy Supayalat, rất nhanh cả hai xuất hiện ở sân. Lúc này 3 vạn quân của Konbaung bị trói giữa sân, Supayalat dù ngu dốt cũng hiểu ý, gật đầu:

“ Được. Để tôi bảo. Một tháng sau tôi sẽ cho người kết quả.”

Nguyễn Toản chần chừ, cầm lấy một viên cưỡng ép bắt Supayalat uống, tiếp:

“ Ta không thể đợi quá lâu.” Sau đó quay sang Trần Long:

“ Ngươi mang hắn về Amarapura, cho hắn gặp Bodwapaya âm thầm. Nếu tốt giữ mạng. Nếu không kệ mặc cho ta.”

“ Vâng.”

Supayalat chưa tỉnh hồn, đã thấy mình ngồi xe ngựa đang phóng về phương Bắc. Hắn kinh hãi ngất lịm.

,......

Bên kia, Nguyễn Toản thở phào, quả là ngoài ý muốn. Balamin Htin trên đường tiến về thì gặp Taksin, cả hai chiến đấu, cuối cùng Balamin Htin bị giết. Taksin tra thông tin, biết Balamin Htin định đánh Nguyễn Toản, nền sau khi giết, đã chặt đầu mang đến tặng. Ngoài ra Nguyễn Long trên đường chiếm Kemmeroot gặp lại đội quân của Rajput Tai. Ban đầu đánh kịch liệt, lúc sau Thiên Vũ tới, hai bên mới nhận ra. Nhưng chứng kiến phía sau Rajput Tai là 1 vạn quân, Thiên Vũ không khỏi kinh ngạc. Sau đó mới biết, do người Rakhine vốn căm phẫn, nên có người dẫn dắt nhanh chóng tập hợp.

Nắm bắt được toàn bộ, Nguyễn Toản quả quyết thay đổi kế hoạch, thành công ngoài mong đợi khi không hao binh mà nhanh chóng doạ sợ, bắt giữ 3 vạn tù binh. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.