Kinh thành Amarapura, trong thư phòng, Bodawpaya sắc mặt âm trầm nhìn tấu chương nằm ngổn ngang. Tất cả điều tồi tệ lần lượt đổ ập đến: miền Đông giặc cướp nổi lên, Sagaing đang sa lầy vùng Cachar, Supayalat chậm chạm khi tiến về Yangon.... dù lúc này, hắn có ba đầu sáu tay cũng khó mà xoay xở. Xoa xoa thái dương, nhấp chút trà, Bodawpaya thở dài, nói:
“ Ngươi cho người thục giục tên Supayalat, đồng thời qua Cachar đón Sagaing về, tránh đêm dài nguy hiểm.”
“ Vâng.” Mjo - tên thái giám thân cận đứng bên, vội khom lưng đáp.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa, một bóng đen lao tới, Mjo hốt hoảng, vội kéo lấy Bodwapaya che ở phía sau, hét:
“ Có tập kích.”
Rất nhanh, hàng loạt binh sĩ mở cửa, lần lượt tiến vào:
“ Thưa bệ hạ, chúng thần cứu giá chậm trễ.”
Bodawpaya lắc đầu, Mjo vội nói:
“ Ngươi đi lại xem, đó là vật gì.”
“ Vâng.” Tên đầu lĩnh đáp, vội tiến lại, dùng dao khẽ rạch, thấy trong đó là một người, xem xét, sắc mặt biến sắc, quay sang nhìn Bodawpaya vẫn còn đang đứng ở xa, cung kính:
“ Thưa bệ hạ, là một người... đó là tướng quân Supayalat. “
Bodawpaya kinh ngạc:
“ Là hắn.... đã chết ư.”
Tên đầu lĩnh lắc đầu:
“ Thưa bệ hạ không ạ. Chỉ bị ngất, theo thần suy đoán thì tầm 1-2h là tỉnh.”
Bodawpaya tiếp:
“ Biết kẻ nào gây ra chưa, đã bắt được chưa.”
Tên đầu lĩnh run run, đáp:
“ Thưa bệ hạ, hắn vô cùng gian xảo, bắt ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391794/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.