Về đến căn cứ ở Kengtung, Modro đứng trước toàn quân, nhìn về phía đám người William, nói:
“ Thất bại ở đây là sự tủi hổ của EIS. Nhưng sau này, có cơ hội, chúng ta sẽ đòi lại.
Ta hy vọng các ngươi nghi nhớ bài học lần này làm động lực phát triển.”
Ngẫm nghĩ lúc, Modro trầm giọng:
“ Các ngươi đã nghe toàn bộ cuộc trao đổi, ngoại trừ tiền súng, công ty sẽ chịu. Còn đâu về đến Calcutta, hãy hoàn trả số tiền đó. Nếu không, thì tiếp tục làm công, cho đến khi trả đủ. Kẻ nào muốn trốn thì hãy chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tòa án quân sự.
Muốn như thế nào là do các ngươi tự lựa chọn.”
Hơn 1500 người, cúi đầu, nhìn nhau bất đắc dĩ. Bởi số tiền đó, cũng đủ khiến những kẻ vốn thuộc giới quý tộc đau đầu, táng gia bại sản, huống chi là những tầng lớp bình dân. Tìm đến nghề binh kiếm sống. Giờ đây, họ kẻ ước rằng mình vẫn ở lại nơi kia, tù binh cũng tốt, có thể ăn uống no đủ, không phải đau đầu, khổ não như bây giờ.
Thật lâu, tất cả nhỏ giọng, đồng thanh:
“ Được.”
........
Đám người sau đó, được đưa đi ăn, sắp chỗ nghỉ ngơi. Wellington định bước theo, Modro cản lại, nói:
“ Cậu đi theo tôi.”
William khẽ ra ám hiệu cho Ford rồi bước theo.
........
Trong một căn phòng ‘ xa hoa’, Modro thong thả ngồi xuống, quay lại vẫn thấy William vẫn đứng, cười:
“ Ngồi đi, tôi với cậu vốn quen biết. Ở đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391735/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.