Về đến nhà, tiếng pháo nổ râm ran vẫn vang đều trong mọi ngõ hẻm. Cu Tí không e sợ mà cười vui thích thú. Đợi khi nàng cúng xong giao thừa, mới nằm trong lòng thiêm thiếp ngủ.
Đợi con ngủ thật say giấc, nàng đi ra. Thấy hắn còn đang nhấp chén rượu, ánh mắt nhìn xa xăm, tiến đến tựa lên vai, đôi mắt to tròn lấp lánh hỏi:
“ Chàng suy nghĩ việc gì ư?...”
Hắn ôm lấy nàng, cười nói:
“ Có nhiều chuyện.....” thật lâu thở hắt:
“ Nàng mấy lần hỏi hồi nhỏ ta sống ở đâu? Như thế nào?..... ta đều lảng tránh, nàng biết tại sao không? Không phải ta không tin tưởng nàng mà ta sợ nói ra nàng cũng không thể tin....”
Đợi hắn nói xong, nàng cầm lấy hắn, ánh mắt trịnh trọng:
“ Từ khi xác định là người của chàng. Thì lời chàng nói dù có hoang đường ra sao, thiếp đều tin tưởng. Chàng là ánh sáng, ngọn đèn chân lý của hai mẹ con thiếp.....”
Ngưng lúc, nàng tiếp:
“ Thiếp biết. Việc này có lẽ là áp lực lớn nhất với chàng. Nhưng chàng đừng giữ khư khư trong lòng, càng giữ càng khó chịu. Thiếp và con nguyện hợp sức cùng chàng để thành ‘kiềng ba chân’ vượt qua chúng.”
Thấy ánh mắt nàng, nghĩ lại chuyện đã qua, hắn bắt đầu chậm rãi kể: mình là ai, đến từ đâu, áp lực ra sao........ Thời gian cứ dần trôi, hắn cũng nói xong, trong lòng cũng bớt dần áp lực, quay sang nhìn ánh mắt nàng mê ly, đầy sao, hắn vuốt vuốt những lọn tóc trên trán nàng, cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391692/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.