Bên kia đoàn người càng đi càng vắng. Gần tết mọi người gần tới cũng tới. Ngày thứ hai mọi người đến dòng sông Thạch Hãn, cách Huế không quá xa.
Đứng trước con sông, một cảm giác nghẹn ngào khó tả. Cảnh tượng dòng trắng biếc vòng hoa hiện lên trong tâm trí....... Bất kì gia đình nào như nhà hắn có người từng nằm xuống nơi đây, cảm giác đều như vậy. Nhìn dòng sông giờ hiền hòa, trong veo, hắn nhủ trong tâm kham. Sẽ không bao giờ để điều đó lặp lại. Mảnh đất này của người Việt. Bất cứ kẻ nào không được giày xéo.
Đang yên lặng, những tia chớp bỗng đùng đoàng như chứng thực. Thấy trời lại sắp đổ mưa, hắn thở dài, nhìn Lê Huy nói:
“ Mau tìm nơi trú chân đi. Xung quanh chắc không có quán trọ. Tìm nhà dân ở nhờ.”
“ Vâng.”
..........
Không lâu, Lê Huy tốn giá cao. Thuê lại một trang viên trú tạm chân. Trời mưa, lòng người buồn thiu. Những lời nói của ông lão cùng cảm giác khó tả đứng trên dòng Thạch Hãn.
Dùng bữa xong, hắn ra ngoài, bước chân vô đinh,
Dần dần hắn lạc sâu vào rừng. Thỉnh thoảng xung quanh vang lên tiếng gầm. Hắn lướt nhẹ qua. Như có linh tính mách bảo dẫn lối. Không biết đi bao lâu, như thế nào. Hắn bỗng nhìn thấy một ngôi làng. Nhưng không quá giống, bên ngoài được canh gác nghiêm cần. Càng giống hơn một ổ sơn tặc.
Nhân lúc, hai đoàn cảnh vệ giao nhau, hắn lướt vào, đi tới căn phòng còn sáng đèn, nấp thật kỹ.
.......
Bên trong, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391690/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.