Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng, khẽ ‘ Ưm ‘ một tiếng đáp lại.
Lần đầu ăn quả ngọt. Hắn nghe vậy, cả người tự nhiên nóng ran, như bản năng được khơi dậy, hắn đè nàng xuống.
Tuy cơ thể còn khá đau nhức, nhưng nhìn hắn vậy, nàng nhắm lại đôi mắt chờ đợi. Một cảnh xuân tiếp diễn.
...........
Hơn một tiếng sau, cả hai mệt nhoài, nàng tựa mình lên vai hắn, xụi xơ. Hắn bàn tay khẽ nghịch, gương mặt nở một nụ cười thỏa mãn, nói:
“ Ta từng nghe phụ thân nói, dưới vùng Giang Nam rất nhiều cảnh đẹp. Cũng muốn một lần đi cho biết. Hay là mai ta xin phép phụ thân chúng ta đi du ngoạn. Đồng thời đến thăm mẫu thân và ông ngoại.”
Nàng gật đầu, nhẹ giọng, đáp:
“ Vâng.”
........
Đã đến trưa, Hòa Thân đang ngồi đọc sách, nghiên cứu cách viết của Càn Long thì Lưu Toản tiến đến:
“ Thưa lão gia, Nhị phu nhân mời người đến dùng bữa.”
Hắn gật đầu, sau đó đặt bút, uể oải:
“ Được rồi. Đi thôi.”
“ Vâng.”
........
Nhưng khi đến nơi, hắn chỉ thấy mỗi Trường Nhị Cô cau mày nói:
“ Tước nhi cùng Hiếu Hào đâu?”
Trường Nhị Cô nghĩ tới thanh âm đêm qua, đỏ mặt, cười trách:
“ Lão gia hôm qua dốt mình trong thư phòng không biết. Hai đứa nhỏ huyên náo đến tận sáng sớm mới ngưng. Chắc còn đang nghỉ. Nên thiếp không cho người gọi.”
Hắn nghe vậy, hiểu ý, cười lớn:
“ Tốt, tốt.”
Sau đó khẽ trách:
“ Làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391616/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.