Nguyễn Huệ chậm rãi bước đi, phía sau đám quan lại cũng nhanh chóng theo chân, trong đầu vẫn không ngừng tự hỏi:
' - Bệ hạ làm gì?
- Nếu nó bắt cống thì làm sao?
- Cứng đối cứng?
- sẵn sàng ứng chiến?'
.........
Sùng Uyên điện, hai tên lính canh đang thận trọng nghe ngóng bên trong, quay ra thấy hắn đến vội vã khom người, cung kính:
" Tham kiến bệ hạ."
Hắn gật đầu:
" Ừm. Hai tên người Hán đó vẫn ở bên trong chứ?"
" Vâng. Chúng vẫn còn."
" Từ khi đến, có bàn tán gì không?"
" Thưa bệ hạ, không ạ. Cả hai chỉ im lặng uống trà."
" Ừm. Vậy hai ngươi tiếp tục canh gác đi."
" Vâng."
...........
Sau đó, hắn mở cửa bước vào, mọi người cũng chậm rãi theo sau.
Thấy tiếng động, cha con Vương Kiệt thất thần, quay lại, thấy dẫn đầu là một người sắc mặt sàng ngời, khí chất ngời ngời, biết rằng đây là An Nam Vương, vội vã đứng lên, tiến đến, ôm quyền:
" Tham kiến An Nam Vương. Chúng ta....."
Chưa kịp nói xong, Nguyễn Huệ bước qua, coi như không thấy, tiến về bàn nhìn thấy ấm trà đang uống giở, cau mày:
" Người đâu?"
Tiểu Quế Tử vội vã tiến lên:
" Thưa bệ hạ, có nô tài."
" Thay cho ta ấm trà. Có ' ma ' uống. Bẩn mất ấm trà của trẫm."
" Vâng." Sau đó vội vã rời đi.
Các quan lại, người nhìn ta, ta nhìn người, bởi ai cũng biết bệ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391532/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.