Thấy hai cha con sứ thần quỳ xuống, các quan viên trố mắt nhìn xem. Trong lòng vô cùng rung động.
...........
Sứ thần phương Bắc sang nước ta ở bất kì triều đại nào đều hống hách.
Trong lịch sử chỉ có duy nhất triều Trần dưới thời Trần Nhân Tông, khiến sứ thần phương Bắc run sợ, ngoan ngoãn cụp đầu. Năm 1288, Lưu Đình Trực và Lý Tư Diễn và Trương Lập Đạo(*) năm 1292. Cuối cùng tất cả đều chết trên đưng trở về phương Bắc.
Thấy lần này bệ hạ doạ sợ sứ thần, ai lấy đều kích động, hả hê.
...........
Còn Nguyễn Huệ nhìn thấy, hiệu quả chấn nhiếp tạo thành, đánh mắt cho Tiểu Quế Tử tiến đỡ hai người dậy. Giọng trở lên hoà nhã:
" Đánh kẻ chạy đi, ai đánh người chạy lại. Sứ thần ' bao dung' thì trẫm đây cũng đáp lễ. Nếu đã biết 'tội' thì xem như thế nào? "
Rồi than vãn:
" Trước Bình Định Vương Lê Lợi chém đầu Liễu Thanh phải 'đền' người vàng; kẻ khinh nhờn hai vị đã bắt quy án, mặc nhiên chém giết.... Ấy là tôn trọng 'đạo lí'. Tuy là nước nhỏ, nhưng cũng biết phải trái, chả nhẽ sứ thần đường đường ' đại quan thiên triều', vậy mà muốn xin không ư."
Nghe vậy, Vương Kiệt cúi đầu suy tư, xong cầm lấy chiếu thư cùng đôi vòng ngọc đeo tay, nói:
" Đây là đồ mà hoàng đế bảo mang sang. Có căn dặn phải cố gắng hống hách, đặt điều..... Nay bệ hạ đã ' tha tội' thì tôi xin dâng lên luôn. Sau đó chỉ cần bệ hạ tha tội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391533/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.