Rời đi xa, ngồi vào quán trà ven đường, Vương Liễn làu bàu:
" Thưa cha, tại sao chúng ta lại nhẫn nhịn vậy. Khác nào giống tên Phúc Khang An đã làm. Chỉ vì ham sống sợ chết mà để nhục 'quốc thể... Con......"
Chưa kịp nói xong, Vương Kiệt quát:
" Im. Mạng sống là quan trọng......." rồi lẩm bẩm:' dù sao nhà Thanh cũng của bọn man- di, không phải do người Hán chúng ta, không phải nhục'.
Thấy cha nói nhỏ, Vương Liễn thưa:
" Cha nói gì con không nghe rõ...."
Vương Kiệt vội xua tay:
" Không có gì, không có gì. " vội vã lau mồ hôi, không biết tại sao, bản thân lại nghĩ vậy, nói tiếp:
" Bọn đó sẽ đền mạng. Chúng ta vừa suy nghĩ không chu toàn, đúng là mất khôn."
Tuy còn ngờ vực, nhưng hắn không dám hỏi tiếp, gật đầu:
" Là sao cha."
Vương Kiệt nhỏ giọng:
" Chúng ta tự tiện đi đến cung điện, không bị giết là may. Nếu ai giả trang như vậy, mà cũng cho vào thì Vương nước này chết lâu rồi. "
Xong cười lớn:
" Haha. Thật ngu."
Vương Liễn đáp:
" Vâng, vậy mà lúc nãy con cũng không nghĩ ra, thật hồ đồ" Xong nhẹ than:
" Nhưng giờ phải làm sao cha. Việc này không để lâu được."
" Chúng ta đến Bộ Lễ xem. Trước đây ta cũng thư từ qua một lần. Chắc sẽ dễ dàng hơn."
" Vâng."
...........
Hai người đến Bộ Lễ, tuy gặp cản trở, nhưng sau khi đưa ra chiếu phong thì tuy không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391531/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.