Đêm khuya, ánh trăng vàng vọt, một thân hình ngồi vừa nốc bầu rượu lớn, vừa ngâm nga:
“ Mính đính quy lai bất dụng phù,
Nhất giang yên trúc chính mô hồ
Nam nam tự dữ liên hoa thuyết,
Khả đắc hồng như tửu diện vô?
Dịch nghĩa:
Say mèm, đi về không cần người đỡ
Cả một dải sông, mịt mờ những khói cùng tre
Lầm rầm sẽ hỏi bông hoa sen:
Có đỏ được bằng mặt rượu của ta không?”
Người đó không ai khác là Nguyễn Toản.
Ban đầu theo dự tính, sẽ dừng chân ở Phố Hiến xong xuôi dòng về Thăng Long, nhưng bước chân vừa đặt tới huyện Tiên Lữ, trong lòng Nguyễn Toản bỗng nặng trịch, như có một thứ gì đó níu kéo.
Hai người tìm điểm dừng chân xong, Nguyễn Toản bắt đầu sai Nguyễn Lam đi tìm hiểu xung quanh. Sau đó Nguyễn Toản cũng chậm chậm hướng về nơi kêu gọi.
Thật lâu, Nguyễn Toản ngơ ngác đứng dưới một gốc cây đa, mặc dòng người chỉ chỏ, Nguyễn Toản ôm lấy gốc cây mà rưng rưng lệ.
Cây đa tuy lúc này mới trồng hơn chục năm tuổi, tán lá xanh rậm, tiếng ve kêu inh ỏi trong từng kẽ lá.....nhưng với Nguyễn Toản nó như một người bạn thuở nhỏ.
Từ khi bắt đầu nhận thức, cây đa đã sừng sừng ở đầu làng, mỗi buổi trưa hè nóng bức, Nguyễn Toản lại cùng những đứa trẻ trong xóm nô đùa đuổi bắt dưới tân cây, trèo mình lên cây đung mà nằm.... Lớn lên mỗi lần về quê, ngồi trên xe phóng tầm mắt xa xa, nhìn thấy cây đa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391360/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.