Chương trước
Chương sau
Lâu thuyền càng hướng về phương bắc, thì Kiếp khí càng thêm dày đặc.
Dưới mặt đất nơi nơi đều là thành trì, làng mạc phế tích, sơn hà điêu linh.
Càng có nhiều đội không biết sống chết Kiếp đồ, túm năm tụm ba công kích Lâu Thuyền. Đám Kiếp đồ ngu xuẩn này hầu hết đều là Phàm cảnh, lâu lâu mới xuất hiện một đợt Kiếp Tôn đánh lén.
Chỉ có điều những tên Kiếp Tôn kia còn chưa kịp tiếp cận Tứ Hoang Lâu Thuyền, đã bị vô hình kiếm niệm quấy nát thức hải, vô thanh vô tức mà chết đi. Kiếp Tôn nhục thân, rơi giữa không trung, liền bị một thanh kiếm màu đen đâm xuyên, phút chốc đã biến thành xương trắng.
Bốn gã Chân Nhân cao thủ, ngoại trừ Ninh Thiên Tuyết vừa mới đột phá ra thì đều là cao thủ thành danh, nhưng bọn họ đối mặt với Nhất tinh Kiếp Tôn hầu hết đều phải e dè cẩn trọng. Nào giống như Khương Ly hời hợt ra tay liền đem Kiếp Tôn tiêu diệt.
Thủ đoạn quả thật cao minh khó lường.
Nhất là Ninh Thiên Tuyết, mỗi lần nhìn thấy Khương Ly vận dụng tuyệt kỹ thần niệm hóa kiếm kết liễu địch nhân, bên trong ánh mắt đều là lửa nóng. Chỉ là nàng hơi chút buồn rầu, bởi vì từ lúc khởi hành đến giờ Khương Ly vẫn luôn đóng cửa bế quan. Không cho nàng cơ hội thỉnh giáo.
Sau hai ngày, lâu thuyền đã đến trước Xích Huyết Thành.
Phía xa xa bên ngoài ba mươi dặm, có một tòa huyết thành cao trăm trượng, hồng mang che trời.
Toàn bộ phương viên mấy chục dặm đều bị màu đỏ sương mù che đậy. Lúc Tứ Hoang Lâu Thuyền vừa áp sát, cổng thành lập tức mở ra, từ bên trong có mấy vạn Kiếp quân theo nhau tràn ra.
Một luồng khí thế tiêu điều túc sát tràn ngập toàn trường, ngay cả bọn người Mạc Tử Hồng cũng biến đổi sắc mặt.
“Năm vạn Kiếp quân, không nghĩ mới trôi qua một thời gian ngắn, Kiếp tộc đã chuyển hóa ra nhiều Kiếp Đồ như vậy”
Bàn Phương chấp sự ánh mắt đăm đăm, khẽ thở dài
Cũng may, năm vạn Kiếp quân này, phần lớn là Nhất Văn Nhị Văn, Tam Văn không quá ba ngàn, Tứ Văn càng thêm ít chỉ khoảng một trăm tên. Dù là như thế, số lượng Kiếp quân ở Xích Huyết thành đã nhiều hơn gấp năm lần nhân tộc võ quân.
Kiếp quân vừa xuất hiện, mà từ bên trong huyết thành bay ra bốn gã Kiếp Tôn, đạp không mà đứng.
Trong bốn gã Kiếp Tôn, có ba gã là Nhất tinh sơ kỳ, cảnh giới còn chưa ổn định, tựa hồ vừa mới đột phá. Mà đứng chính giữa là một gã Nhất tinh trung kỳ Kiếp Tôn, hai mắt đỏ bừng, tóc đen bay trong gió.
“Nhân tộc cuồng vọng, dám chủ động xâm nhập Kiếp Thành, giết cho ta”
Gã vừa ra lệnh một tiếng, lập tức mấy vạn Kiếp quân ngửa đầu lên trời gào rú, trên không trung hình thành một đám mây màu hồng, bao phủ mười dặm, vù vù kéo tới phía Tứ Hoang Lâu Thuyền.
Bên trong đám mây màu hồng, từng sợi từng sợi Kiếp độc bay múa, mỗi khi đi tới đâu, bất kỳ cành cây ngọn cỏ đều bị đốt trụi.
“Đó là độc vụ Kiếp Vân, có thể ảnh hưởng thần trí, các vị cẩn thận một chút, tránh tiếp xúc quá nhiều” Khương Ly đứng chắp tay ở trước mũi thuyền, ngước nhìn bên dưới Kiếp Tộc, trầm giọng dặn dò. Hắn tọa trấn Kiêu Dương Thành trăm năm, mỗi ngày cùng Kiếp tộc chém giết, cho nên rất hiểu rõ các loại thủ đoạn của Kiếp tộc.
“Rõ”
Sau lưng võ quân lớn tiếng đáp lời.
“Đối phương có bốn tên Nhất tinh Kiếp Tôn, nhưng theo bổn tướng thấy, có ba tên là dùng bí pháp đột phá, thực lực không ổn định, chỉ tương đương với Nhất phẩm sơ kỳ mà thôi. Ngọc Hành đạo hữu, Mạc đạo hữu cùng Ninh cô nương mỗi người một tên. Về phần gã Nhất tinh trung kỳ kia, liền giao cho Bàn đạo hữu đối phó…”
“Trong thành ắt hẳn còn có Kiếp tộc cao thủ, những cao thủ đó sẽ do bổn tướng canh chừng…Được rồi, tất cả xuống thuyền...giết địch!”
Khương Ly bình thản ra lệnh, bốn gã Chân Nhân đã đạp không bay ra nghênh tiếp Kiếp tộc cao thủ.
Về phần phàm nhân cảnh võ quân, thì do Lý Tu Dương và mấy vị Nửa Bước Chân Nhân thống lĩnh, thi nhau nhảy xuống lâu thuyền lao về phía vô tận Kiếp quân.
Khương Ly đứng lặng ở trên mũi thuyền, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa xa trăm trượng Kiếp Thành. Vừa nãy hắn dùng thần niệm quét một vòng, liền cảm nhận được bên trong tòa thành ẩn nấp một đạo khí tức mạnh mẽ, so với Tam Dương Tôn giả còn mạnh hơn một bậc.
Chỉ là đạo khí tức kia ẩn núp ở trong Kiếp Thành chỗ sâu, đối với Khương Ly thăm dò, không hề phản ứng.
“Mặc kệ ngươi đang làm cái gì, Khương mỗ chỉ cần diệt sạch Kiếp quân, ta không tin ngươi không chịu ló đầu ra” Khương Ly nhếch miệng cười gằn, chợt tung người bay thẳng lên trời cao, toàn thân khí thế ầm ầm bộc phát.
Diệt Trần Kiếm ra khỏi vỏ, lập tức giữa trời đất vang lên chín tiếng giao ngâm điếc tai.
Từ trong vỏ kiếm bắn ra chín luống kiếm khí màu đen, trên không trung hình thành chín đầu Kiếm khí cốt giao, ngửa đầu gào thét.
Cốt giao che rợp bầu trời liền đem Kiếp vân ngang dọc cắt thành vô số mảnh nhỏ, tiếp theo chín đầu kiếm khí cốt giao khẽ chúi đầu, hướng về chín phương Kiếp quân đổ sụp xuống.
Lập tức trên chiến trường hình thành chín vùng chân không, mỗi đầu Cốt Giao lao xuống nổ tung, liền có mấy ngàn nhất, nhị, tam văn Kiếp Đồ thân thể tan vỡ, hóa thành sương máu.
Vẻn vẹn một chiêu đã đem năm vạn Kiếp quân quét mất một phần ba. Từng tên từng tên Kiếp tộc kinh sợ run rẩy.
Mà đang cùng Bàn Phương giằng co lão Kiếp Tôn âm thầm hoảng sợ, kinh hãi thực lực của Khương Ly, trong lòng thầm chửi rủa:
“Bạch Cốt Tôn Giả không biết bận bịu chuyện gì, nếu như để tên nhân tộc Chân Nhân kia tàn phá bừa bãi, Xích Huyết Thành sợ rằng sẽ bị phá mất”
Chừng mười hơi thở, hai đạo quân rốt cuộc áp sát, đánh giáp lá cà, nhưng vốn có năm vạn Kiếp binh, lại bị Khương Ly một chiêu Kiếm Tụ Ma Giao giết hơn một phần ba, còn lại Kiếp tộc đều sợ hãi mất mật.
Khương Ly đạp không mà đứng, dõi mắt nhìn toàn bộ chiến trường, không tiếp tục ra tay.
Vừa rồi hắn toàn lực vận dụng Kiếm Tụ Ma Giao, ngưng tụ ra chín đầu kiếm khí Cốt Giao, đã đem toàn thân khí huyết hao tổn một nửa, cho nên sẽ không tùy tiện ra tay nữa. Dù sao, đối thủ của hắn là tên Kiếp tộc Tôn giả đang ẩn núp ở trong Xích Huyết Thành.
Khương Ly đột phá Niết Bàn cảnh, trình đột khí huyết tăng vọt lên hơn mười lần, vì thế mới có thể miễn cưỡng thi triển ra toàn bộ thức thứ hai của Long Xà Kiếm Quyết, uy lực đã được kiểm chứng.
Long Xà Kiếm Quyết thức thứ ba, Kiếm Tụ Ma Long, chín giao hợp nhất, tiến hóa thành một đầu Ma Long, uy lực có thể so với công kích của Chân Vương. Chỉ là lấy trình độ khí huyết hiện tại của hắn, tạm thời chưa thể thi triển được.
Muốn thi triển được chiêu thức này, hoặc là hắn đột phá Niết Bàn nhị trọng thiên, hoặc là đột phá Chân Nhân cảnh, mượn Chân Lực điều động kiếm khí.
Bên dưới chiến trường, chứng kiến Khương Ly kinh khủng tuyệt chiêu, toàn bộ Tứ Hoang võ quân đều hưng phấn cuồng nhiệt, điên cuồng cắn giết Kiếp quân.
Trên chiến trường, đao quang kiếm ảnh, tiếng binh khí va chạm, tiếng đầu rơi máu chảy, tiếng gào rú vang trời. Tứ Hoang võ quân lấy yếu địch nhiều nhưng chưa từng yếu thế, liên tục dồn ép Kiếp quân lùi về sau.
Mà trên bầu trời, lấy Bàn Phương chấp sự dẫn đầu bốn vị Chân Nhân giao chiến với Kiếp tộc bốn gã Kiếp Tôn, cũng hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Nhất là Ninh Thiên Tuyết, đối mặt với một gã mặc áo vàng Kiếp Tôn, có thể nói là đè lên đánh. Gã áo vàng Kiếp Tôn này cùng hai gã Nhất tinh sơ kỳ Kiếp Tôn khác trước đó đều là Bán Tinh Kiếp Tộc, nhờ Bạch Cốt Tôn Giả ban cho Nhân đan mà đột phá thành Kiếp Tôn.
Bởi vì vừa đột phá, thực lực còn chưa ổn định, nên sức chiến đấu so với Kiếp Tôn bình thường còn kém hơn một đường. Cho nên gã làm sao có thể là đối thủ của Ninh Thiên Tuyết.
Chỉ mới giao đấu chừng nửa khắc, trên người gã đã sớm vết thương chồng chất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.