Sau khi chém giết Tam Dương Tôn Giả, Khương Ly không tiếp tục tham chiến mà lẳng lặng quan sát thế cục, có bọn Bàn Phương mấy vị Chân Nhân áp trận, Kiếp quân dù đông hơn nữa cũng chẳng thể nào gây nên bất kỳ sóng gió gì. Trận chiến này kéo dài từ trưa cho đến khi trời mờ tối, thì mới chấm dứt Kiếp quân đừng nói chống trả, ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, bị Việt quốc võ quân gắt gao vây bắt, chém tận giết tuyệt. Trong số hơn ba vạn Kiếp quân, chỉ có một phần nhỏ là Kiếp tộc, còn lại hầu hết là nhân tộc hay yêu thú, bị mê hoặc mà biến thành Kiếp đồ. Vì sao Kiếp hoạn ở Đông Hoang không tài nào dẹp gọn, nguyên nhân là do có một đám cường giả Kiếp Tộc âm thầm ẩn núp ở trong nhân gian, dùng Kiếp thuật mê hoặc bình dân võ giả. Bình thường phàm nhân, hay nhỏ yếu võ giả, nhỏ yếu yêu thú, trúng phải loại Kiếp thuật này, thông qua một loạt nghi thức sẽ chuyển hóa thành Kiếp đồ, thực lực bạo tăng gấp mấy lần. Nhưng cái giá của việc tăng trưởng thực lực, đó là Kiếp Đồ trong vòng mấy năm nhất định sẽ phải chết, mà thần trí cũng mơ hồ điên dại. Bên cạnh đó, cũng có một ít nhân tộc, yêu tộc cường giả, vì nguyên nhân nào đó mà tự nguyện tu luyện công pháp của Kiếp tộc, hoặc làm tay sai cho Kiếp tộc, cũng gọi là Kiếp đồ. Nói chung, Kiếp tộc hay Kiếp đồ đều là kẻ thù chung của nhân loại, Tứ Hoang Điện có lệnh, chỉ cần là Kiếp đồ, ai cũng có thể giết. Đại chiến vừa kết thúc, bên phía nhân tộc lấy nhân số một vạn, tiêu diệt ba vạn Kiếp quân, có thể nói là một trận đại thắng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do tất cả cao thủ ở bên phía Kiếp quân đã chết sạch, mà bên phía nhân tộc thì có tới bảy vị Chân Nhân tham chiến. Bên ngoài chiến trường, từng tốp từng tốp võ giả dọn dẹp chiến trường, cứu chữa người bị thương, cũng như kết liễu những Kiếp đồ còn chưa chết hẳn. .... Trời về đêm, trong phủ đệ nhà họ Ninh, yến hội linh đình. Về phía Tứ Hoang chiến vệ lấy Khương Ly cầm đầu, mà dưới trướng hắn có Bàn Phương, Ngọc Hành, Mạc Tử Hồng ba vị phó tướng, Lý Tu Dương tăng thêm năm vị Nửa Bước Chân Nhân thống lĩnh khác. Bên phía Ninh gia lấy Ninh Kiến Quân dẫn đầu, cùng Ninh Thiên Tuyết, Hà tiên cô, Vân Hải Chân Nhân bốn vị đại vũ giả. Ninh gia đương đại gia chủ cũng là cha đẻ của Ninh Thiên Tuyết tên là Ninh Kiến Phàm, tu vi đạt tới Ngọc Mệnh hậu kỳ, cũng là một phương cường giả. Nhưng ngồi trò chuyện với mười mấy người, thấp nhất cũng đạt tới cảnh giới Nửa Bước Chân Nhân, để hắn bồn chồn nôn nao. Khương Ly thực lực cao nhất, cũng đảm nhiệm chức vụ Tướng quân, đương nhiên ngồi ở chủ vị. Nhưng hắn không giỏi nói chuyện, chỉ yên lặng uống rượu nhâm nhi. Mà đám người Bàn Phương, Ngọc Hành thì lại khác, mỗi người bưng lấy chén rượu cùng mấy vị Chân Nhân khác giao lưu qua lại, kết giao bằng hữu. Nghe bọn họ nói chuyện, Khương Ly cũng loáng thoáng biết được, Ninh Kiến Quân, Hà tiên cô và Vân Hải Chân Nhân năm xưa cũng từng nhập ngũ ở Kiêu Dương Thành. Là thủ hạ dưới trướng Tuyết Vương. Tuyết Vương, Khương Ly đúng là hơi biết đến, đây là vị nữ Chân Vương duy nhất ở Kiêu Dương Vực, ở Băng Tuyết một đạo có tạo nghệ phi phàm. Mà dưới trướng của nàng sở hữu một quân đoàn tương đối lợi hại, gọi là Tuyết quân. Tuyết quân này cùng Thương Lan quân của Khương Ly có mối quan hệ khá tốt. Nên khi biết bọn họ là người của Tuyết quân, ánh mắt của Khương Ly cũng nhu hòa đôi chút. “Tiểu Tuyết xin mời tướng quân một ly, cảm tạ ân cứu mạng của tướng quân!” Chợt một giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai Khương Ly. Hơi ngẩng đầu, chỉ thấy một tên thiếu nữ mặc váy vàng, xinh đẹp mỹ miều, đang bưng lấy chén rượu mời hắn. Thiếu nữ này tựa hồ là cái gì…Ninh Thiên Tuyết, ừm, Khương Ly thật không chú ý cho lắm. Ánh mắt quét qua người nàng, trong lòng có chút kinh ngạc. Ninh Thiên Tuyết này cốt linh vừa mới hơn bốn mươi lăm, đã đột phá Chân Nhân cảnh, đặt ở Việt quốc quả thật là thiên tài tuyệt thế. Thiếu nữ này lấy tu vi Nhất phẩm sơ kỳ, lại dám liều mạng đọ sức với Tam Dương Kiếp Tôn…thật là thú vị. Hắn nhếch miệng, cùng nàng cụng chén, tiếp theo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. “Ngươi rất tốt!” Khương Ly khách sáo khen một câu, rồi không để ý nàng, tiếp tục tự mình uống rượu. Chừng nửa khắc, hắn nhíu nhíu mày, bởi vì thiếu nữ vẫn còn chưa đi, đang đứng ở bên cạnh nhìn hắn. “Ừm, có chuyện gì sao?” Khương Ly nghiêng đầu khẽ hỏi. Ninh Thiên Tuyết cũng không quanh co lòng vòng, chăm chú hỏi hắn. “Tiểu nữ ban ngày chứng kiến ngài xuất thủ tiêu diệt Kiếp tộc Tôn giả, một chiêu cuối cùng, tựa hồ là sử dụng thần niệm. Tiểu nữ đối với thần niệm một đường cực kỳ lưu ý, nên muốn hướng ngài thỉnh giáo một chút” “A” Khương Ly bất ngờ nhìn nàng, không nghĩ ban ngày hắn vận dụng Kiếm Niệm Quyết, lại bị thiếu nữ này nhìn thấy. Chợt lắc đầu, bình thường Chân Nhân cảnh tu ra thần niệm, chủ yếu là dùng để quan sát, dự phán tình thế, hoặc là để điều động vũ khí, sự vật, rất ít người dùng thần niệm để chiến đấu. Thứ nhất, nhất nhị phẩm Chân Nhân tu luyện ra thần niệm không quá mạnh, đem ra chiến đấu trợ giúp quá nhỏ bé. Thứ hai, tu luyện thần niệm pháp môn tương đối hiếm có, hơn nữa đối với thứ này, võ giả cũng cần có thêm một chút thiên phú cùng cơ duyên. Cho nên chuyên tu luyện thần niệm Chân Nhân cảnh tương đối hiếm gặp. Đương nhiên, chỉ là hiếm gặp thôi chứ không phải không có. Tương truyền vào thời trung cổ, có một vị Đế Quân đem Thần niệm một đường tu luyện tới đỉnh phong, có thể một ý niệm khiến biển xanh hóa thành ruộng dâu, có thể một ý niệm liền điều khiển sinh tử của mấy tỷ người. Người đời gọi hắn là Chưởng Niệm Đế Quân. Khương Ly tu luyện Vũ Ninh Thần Niệm Quyết bốn thức đầu, cũng thường xuyên sử dụng niệm lực để chiến đấu. Tuy nhiên hắn đối với thần niệm một đạo cũng dốt đặc cán mai, nên thật không có gì để chỉ giáo Ninh Thiên Tuyết. Còn về Kiếm Niệm Quyết, đây là bí mật bất truyền của hắn, cũng không thể dạy cho nàng. Mà dù hắn muốn dạy, Ninh Thiên Tuyết cũng chưa chắc đã học được. Vì vậy, hắn chỉ trả lời qua loa mấy vấn đề rồi tìm cớ đuổi nàng đi, để Ninh Thiên Tuyết tức đến dậm chân. Quả nhiên, Đông Ly lão ma này chính là một người xấu! …… Một lần tấn công này trải qua, tiếp sau đó mấy ngày, lại không có Kiếp quân nào dám bén mảng tới Ninh Hải thành. Khương Ly nhàn nhã đợi ở trong thành thêm ba hôm, lại không thấy bóng dáng của Kiếp quân, để hắn có chút sốt ruột. Vì vậy, đến ngày thứ bảy, Khương Ly liền cưỡi Tứ Hoang Lâu Thuyền hướng về phía đông bắc Việt quốc, chủ động vây quét Kiếp tộc. Trên đường đi, qua Vị Ương, Tử Ngọ Thành, chỉ thấy khắp nơi mặt đất tàn tạ, vết máu chưa khô, có chút thở dài. Theo như tin tình báo, thì ở phía Đông Bắc Việt quốc, tiếp giáp với Đoạn Trường Sơn Mạch, có một tòa thành trì bị Kiếp tộc chiếm đóng, chuyên môn bày tế đàn, dùng để chuyển hóa nhân tộc thành Kiếp đồ. Bên trong thành có Kiếp tộc Tôn giả tọa trấn. Mục tiêu của hắn chính là tòa thành này, Xích Huyết Thành. Bên trên lâu thuyền, có bốn gã Chân Nhân, sáu gã nửa bước Chân Nhân cùng gần một vạn võ quân, theo Khương Ly thẳng hướng Xích Huyết Thành mà đi. Đội ngũ của Khương Ly vốn dĩ chỉ có ba gã Chân Nhân cảnh là Bàn Phương, Ngọc Hành cùng Mạc Tử Hồng, nhưng Ninh Thiên Tuyết cô gái này không hiểu vì sao cũng muốn xin đi theo. Dưới sự cầu khẩn của Ninh Kiến Quân, Khương Ly đành đồng ý, để nàng đồng hành. Nhưng cũng không quá quan tâm nàng, mà tự mình đóng cửa bế quan tu luyện. Sắp tới sợ rằng sẽ là một trận ác chiến, hắn cần bảo trì trạng thái mạnh nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]