Chương trước
Chương sau
Phía bắc Việt Quốc, có dãy núi tên là Đoạn Trường Sơn Mạch. Lấy thế hùng vĩ, hiểm ác lưu danh hậu thế.
Sự hùng vĩ của nó nằm ở chủ mạch trải dài nam bắc ba vạn dặm dặm. Lưng núi nối liền với trời đất, chim bay mỏi cánh. Sự hiểm trở của nó nằm ở nhánh núi tung hoành, núi non trùng điệp. Vách núi vạn trượng tùy ý đều có thể thấy được, vượn núi khó trèo.
Sự hiểm ác của nó, nằm ở chướng cốc độc đàm, hung trạch ác lĩnh nhiều vô số kể. Bên trong yêu thú bá đạo, quỷ quái hoành hành. Cho dù là Chân Nhân đại vũ giả xông vào, hơi chút vô ý cũng sẽ thi cốt vô tồn.
Chỉ riêng đầu Nam có một dãy, gọi là Âm Nhãn Sơn. Dãy núi này nghiêng quanh hướng phía đông bắc đâm ra hơn ba ngàn dặm. Trong vòng chủ mạch ẩn chứa một khu vực rộng lớn. Gió mùa Đông Nam ấm áp bị ngăn cách, gió Tây Nam khô nóng lại không qua được. Khu vực này quanh năm gió Bắc gào thét. Lại vì địa hình đặc thù, gió Bắc cũng chỉ ở trong góc của nó di chuyển. Bởi vậy, nơi này quanh năm suốt tháng đều là gió lạnh hiu hiu.
Lại nói, không biết bao nhiêu năm trước, lúc đó Việt quốc còn chưa thành lập, bá chủ của vùng đất này là một cái cấp hai đại quốc tên là Lý. Vương triều Đại Lý tồn tại sáu ngàn năm, cuối cùng bị người đánh bại. Mấy trăm vạn quân đội bảo hộ Lý Vương, cùng với trên trăm vạn gia tộc quyền quý. Lúc chạy trốn không cẩn thận chạy vào hạp khẩu nhìn như rộng mở này, lại không ngờ tiến vào ngõ cụt. Tự nhiên là gần bốn năm trăm vạn người, cùng cả truy binh đã ở đây tiến hành một hồi quyết chiến oanh oanh liệt liệt. Từ đấy về sau, xác chết ngổn ngang, oan hồn vô số.
Thời gian thay đổi, Vương triều Đại Lý kia sớm đã tiêu vong không biết bao nhiêu năm tháng. Mà Vương triều Đại Trần thắng lợi kia, đại nghiệp huy hoàng mấy nghìn năm sau, vào hơn ngàn trước cũng tiêu tan thành mây khói.
Hiện tại trong khu vực được gọi là Âm Nhãn Cốc này, cũng phát ra âm sát u lãnh, quỷ khí dày đặc. Buổi tối mây đen che trời, đưa tay không nhìn rõ năm ngón. Đồi núi trong sơn cốc càng là sát phong gào thét, quỷ khốc lang hào, mị ảnh trùng trùng. Người bình thường yếu đuối, không dám lại gần.
Nhưng mà tại ranh giới nghìn ma vạn quỉ cùng xuất hiện ấy, xung quanh Âm Nhãn Cốc phương viên mấy ngàn dặm có từng tốp từng tốp Kiếp Đồ cẩn thận phòng thủ.
Ngay sát Âm Nhãn Cốc lối vào nằm đấy một con quái vật màu đỏ, dài đến hơn trăm trượng.
Con quái vật này thân hình kỳ di, rõ ràng là một đầu cá chép mọc ra răng nanh, nhưng thân của nó lại hiện hình rắn, dưới thân rắn, càng mọc ra bốn cái huyết trảo.
Lớp vảy màu đỏ ngòm bốc ra từng tia từng tia Kiếp độc, đang hướng về thân rồng lột xác.
— QUẢNG CÁO —
Kiếp Lý Hóa Long! Con quái vật này, là Lý Tộc Kiếp Vương bản tôn.
Con mắt của quái vật lấp loé huyết quang, giữa đầu hắn càng dần dần sinh ra sừng rồng, cũng đang hướng về đầu rồng chuyển biến.
Kiếp tộc có ngàn vạn giống loài, mỗi loài đều có hình thù kì quái, không nhất thiết là nhân hình. Chỉ cần trong huyết mạch ẩn chứa kiếp huyết thì sẽ được coi là Kiếp dân.
Quái vật biến hoá, tổng cộng kéo dài mười ngày, bên ngoài Âm Nhãn Cốc sương mù, dần dần mỏng manh, cũng nhiễm phải huyết quang, sương máu cuốn một cái, quái vật kia triệt để hóa ra đầu rồng, bỗng nhiên bay lên trời, rõ ràng đã thành một con Huyết Long dài trăm trượng!
Vào đúng lúc này, vô số lôi kiếp đánh xuống, dày đặc trời cao, để Âm Nhãn Sơn sinh vật run sợ mất mật.
Nhưng mà Huyết Long, lắc mình hoá thành một gã nam tử trần truồng, quanh thân phủ sương mù màu đỏ.
Nam tử này mái tóc rối tung như cuồng ma, giữa trán của hắn lấp loé ba viên ngôi sao màu đỏ rực, mà viên ngôi sao thứ bốn cũng hình thành được một phần ba.
Kiếp tộc Kiếp Vương, Lý Minh!
Đối mặt lôi kiếp, Lý Minh trên trán ngôi sao loé lên, há miệng hút một cái, đem hết thảy ánh chớp hút vào trong bụng, mà hắn thì lại lộ ra vẻ hài lòng.
"Rất tốt, Huyết Lý Hóa Long, tu ra đệ nhị Kiếp Thân, Huyết Long Kiếp Thân, tu vi của bản Vương cũng hướng về Tứ tinh tiến lên một phần ba. Không hổ là Kiếp Đế ban xuống công pháp"
— QUẢNG CÁO —
Nụ cười lạnh lùng của vừa thu lại, phất tay, đem sương mù biến thành quần áo, hạ xuống mặt đất, mắt nhìn chằm chằm toà sơn cốc.
“Chỉ cần chờ Âm Nhãn Cốc mở ra, đoạt được Âm Nhãn, lại đồ một nước luyện nhân đan, nhất định có thể đột phá đến Tứ tinh, đến khi đó lại luyện hóa Âm nhãn, kích hoạt bản mệnh thần thông. Đế cảnh có hi vọng”
“Ừm..Nhân tộc Chiêu Diêu Vương ngược lại là điều phiền phức, xem ra bổn Vương cần phải tính toán đối sách phù hợp”

Thiên Vận Vương đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trò chuyện chốc lát rồi cáo từ. Cũng chẳng rõ ông ta nói với Khương Ly điều gì, nhưng lúc Thiên Vận Vương vừa rời khỏi, tâm trạng của Khương Ly có chút trầm trọng.
Kết quả đối chiến giữa Khương Ly cùng Trần Thừa Dụ vừa truyền ra, danh tiếng của hắn càng thêm cường thịnh, lập tức có không ít Chân Nhân cao thủ đến đây chào hỏi, lại bị hắn lấy lý do bận bế quan mà từ chối.
Trong sân nhỏ, Khương Ly nằm ở trên ghế mây phơi nắng, tay cầm lấy một tấm lệnh bài màu vàng, khắc chìm hai chữ Hắc Diệu, vầng trán nhẹ cau có.
“Hắc Diệu a Hắc Diệu…Thiên Vận Vương nói với ta cần phải cảnh giác với người của Hắc Diệu nhất mạch, rốt cuộc là có ý gì?”
Khương Ly càng nghĩ càng khó hiểu, trong đầu không khỏi thấp thoáng bóng hình một nữ tử mặc váy đỏ, xinh đẹp diễm lệ.
“Kiếm chủ, quốc quân vừa ban xuống quân lệnh, ba ngày sau tất cả võ giả hội quân ở dưới chân Huyền Linh Sơn”
— QUẢNG CÁO —
“A đại chiến muốn đến rồi sao?” Khương Ly nói nhẹ một câu, nổi lòng chợt cảm thấy quen thuộc, giống như những năm tháng ở trong mộng cảnh Lạc Thần giới. Lúc Đổng Thiên Hầu ra lệnh hội quân Vũ Ninh Thành, hàng ngàn hàng vận Lạc dân lập tức không để ý sinh tử mà xung phong lên tiền tuyến.
Bầu không khí ở Việt quốc, từ lúc Trần Huyền Tông lên nắm quyền cũng dần dần thay đổi.
Hầu hết các quốc gia ở Kiêu Dương Vực, mặc dù xưng là nước, nhưng tông môn tự lập, hoàng thất thực chất là một cái thế lực lớn mà thôi, không quá mức gắn kết, lúc gặp phải kẻ địch xâm lấn, liền sẽ từng người co đầu tự lo bản thân. Đông Hoang hầu hết quốc gia, đại thể đều là như thế.
Mà Đại Việt thì khác, cực kỳ xứng đôi với hai chữ võ quốc. Từng tông môn ân oán tư nhân, Trần Huyền Tông không hỏi đến, nhưng nếu có đại loạn, thì hết thảy tông môn cần phải đồng tâm hiệp lực, vứt bỏ ân oán cá nhân, lấy nước làm đầu.
Trần Huyền Tông tác phong làm việc bá đạo, cũng thẳng thắn, năm xưa vì đoàn kết Việt quốc chính ma hai đạo, nhằm chống lại bốn nước vây công, đã một mình một kiếm khiêu chiến từng nhà, đánh cho tông môn đó phục thì thôi.
Vậy nên, chiến dịch tiêu diệt Kiếp tộc vừa được truyền ra thì toàn bộ các tông môn, thậm chí tán tu đều hăng hái gia nhập. Có kẻ đến Kinh thành hội quân, mà có kẻ thì đã từ lâu xông ra tiền tuyến.
Đương nhiên, sở dĩ võ giả nhiệt tình như thế không đơn thuần chỉ là vì lực ảnh hướng của quốc quân, mà còn bởi vì lợi ích to lớn mà Trần gia và Tứ Hoang Điện ban xuống.
“Đúng vậy” Lý Tu Dương mỉm cười, ánh mắt của ông ta cũng trở nên sắc bén, đối với diệt Kiếp chiến dịch chờ mong mười phần.
“Tốt, trận chiến này vừa xong, cũng là lúc ta rời khỏi Việt quốc"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.