Ba ngày sau, khi luồng nắng sớm đầu tiên chiếu vào thành Đại La, vô số võ giả mở mắt ra, thân hình lay động, hóa thành từng đạo tàn ảnh, hướng bên ngoài thành năm mươi dặm Huyền Linh sơn mà đi nhanh. Hôm nay là ngày khởi động Diệt Kiếp Chiến Dịch! Hôm nay, toàn bộ võ giả đến Đại La hội quân, sẽ chính thức bắt đầu xông pha chiến trường vây quét Kiếp tộc. Khương Ly cũng từ từ mở mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mà Lý Tu Dương thì đã yên lặng ôm kiếm, đứng đợi ở ngoài cửa từ lâu. Hắn nhận được quốc chủ thông báo, trận chiến dịch này, tụ hội vào ngày mười lăm, phân phong tướng lĩnh, điều động võ giả tới các thành trì phòng thủ, cuối cùng hội quân ở Âm Nhãn Cốc cùng nhau tấn công Kiếp tộc chủ lực. Thời gian của chiến dịch này kéo dài hay ngắn ngủi, còn phụ thuộc vào thời điểm nào tiêu diệt xong Kiếp Vương. Khương Ly cùng Lý Tu Dương rời biệt viện, từng bước đạp trên phố dài, hướng ngoài thành xuất phát. Hắn bước chân trầm ổn, mà bình thản, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc quen thuộc. Trong mộng cảnh ở Lạc Thần giới, hắn dẫn theo Diệp trấn Lạc dân đến Vũ Ninh thành hội quân, cũng là phương thức như thế này. Việt quốc, mặc dù không phải là Lạc Thần giới, ngày hôm nay lại cũng có cùng một loại khí thế tiêu điều, thấy chết không sờn. Nhìn từng đám, từng đám võ giả trên đường đi vội, Khương Ly trong lòng cảm khái. Đám võ giả này, ban đầu ai cũng mang lòng riêng, nhưng lâu dài kề vai sát cánh, trải qua sinh tử vui buồn, võ giả tâm tư sẽ dần dần đổi mới, đều có một cùng chung chí hướng nguyện vọng. Bên dưới Huyền Linh Sơn, rừng cây hết thảy đều bị phá hủy, không lưu giữ bất kỳ cành cây ngọn cỏ, cấp tốc hình thành một bãi đất trống rộng rãi. Mà toàn bộ bãi đất, đứng lít nha lít nhít võ giả. Lơ lửng giữa không trung trước nhất, thấp thoáng mười mấy tên Chân Nhân cảnh lão quái đạp không mà đứng. Chân Nhân cảnh ở Việt quốc đương nhiên không chỉ số lượng này, một phần võ giả đã sớm tiến đến chiến trường phòng thủ Kiếp tộc. Đứng phía dưới những tên lão quái này, hoặc là tông môn trưởng lão, hoặc là hậu bối đệ tử đi theo lịch luyện. Bên cạnh thác nước Huyền Linh Sơn, xây dựng một tòa thiên đài cao trăm trượng, trên thiên đài đặt bảy tòa ghế đá lộng lẫy, chạm khắc tinh sảo. Vài vị cao thủ đức cao vọng trọng của Việt quốc đều ngồi ở nơi này. Hàng ghế ngoài cùng bên phải, là nhân vật thủ lĩnh của giới tán tu của Việt Quốc, Thái Huyền Chân Nhân, Thái Huyền Tử, tu vi Nhị phẩm trung kỳ. Bên cạnh Thái Huyền Tử là thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Phái, Huyền Chân Tử, tu vi Nhị phẩm hậu kỳ, mà Huyền Thiên Phái, cũng là chính đạo đệ nhất tông môn. Ở ghế thứ ba, bên trái Huyền Chân Tử, ngồi thẳng một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, tỏa ra uy nghi khí thế chính là đương đại Việt quốc quốc chủ Trần Huyền Tông. — QUẢNG CÁO —
Hàng ghế ngoài cùng bên trái, ngồi một vị mỹ phụ mặc váy đen, nhìn bề ngoài tuổi tầm khoảng bốn mươi, phong vận đẫy đà. Chính là Chưởng môn của Âm Quý Phái, Chúc Ngọc Nghiên, tu vi nhị phẩm hậu kỳ, cũng là một vị thủ lĩnh của giới ma đạo ở Việt quốc. Mà bên phải Chúc Ngọc Nghiên thì là một tên râu tóc trắng phơ, mặc kim sắc áo bào, khí thế mênh mông, là Việt quốc Tứ Hoang Điện điện chủ Lý Công Minh. Còn thừa đằng trong hai chiếc ghế trống trải chưa ai ngồi, bên dưới đám Chân Nhân cảnh lão quái cũng không dám tự tiện bước lên. Bởi vì ngồi ở trên thiên đài ai không phải là nhân vật đứng đầu, dẫm chân một dẫm cũng đủ làm toàn Việt quốc rúng động. Trên thiên đài năm người, nhìn xuống dưới mặt đất lít nha lít nhít mấy chục vạn võ giả, đều im lặng không nói, tựa hồ đang chờ đợi. …………………… Lúc Khương Ly cùng Lý Tu Dương đi đến quảng trường, nơi đây đã lấp kín người, nhưng khi nhìn thấy hắn, đang ồn ào nhốn nháo đông đảo võ giả toàn bộ an tĩnh. Đang trò chuyện với nhau rôm rả đám môn phái đệ tử thiên tài vội ngậm mồm, nhao nhao ngẩng cổ, mang theo vẻ mặt kinh sợ nhìn về một cái phương hướng. Phương xa các nhà nữ đệ tử dồn dập che miệng, có người trốn sau lưng sư phụ, có người gan bé nước mắt chảy đầm đìa, suýt chút nữa khóc ròng tại chỗ. Mà đám võ giả ở gần vị trí Khương Ly nhất thì hết thảy câm như hến, trong không khí chỉ còn vang lên tiếng hít vào khí lạnh âm thanh, bọn người đưa mắt nhìn về phía hắn, giống như đang nhìn ma quỷ vậy. Tình cảnh này, lập tức hấp dẫn đám Chân Nhân lão quái, nhao nhao nhíu mày nhìn xuống, nghi hoặc vô cùng. Đang chậm rãi đi sau lưng Khương Ly Lý Tu Dương, cảm giác được có chút không thích hợp, sắc mặt đạm bạc hơi hơi biến đổi. Thời gian vừa rồi, tại kinh thành nổi lên môt số tin đồn thất thiệt về Khương Ly để Kiếm Vệ như hắn cũng cảm thấy cực kỳ phản cảm. Hôm nay, Khương Ly tại toàn bộ Việt quốc hung danh lan xa. Mà hung danh, đương nhiên sẽ không là cái loại danh tiếng tốt đẹp gì. Danh hiệu Đông Ly Chân Nhân thật dễ nghe, nay bị người khác xuyên tạc thành Đông Ly lão ma, Đông Ly tặc. Thậm chí, còn đem Khương Ly so sánh với Tây Việt Hắc Vận Tông tông chủ Ô Thiên Phong. Nói cái gì: “Văn không chọc rùa, võ không chọc Đông Ly tặc” Ví von như thế, không phải đem Kiếm chủ của hắn thành cá mè một lứa với Ô tặc Ô Thiên Phong rồi. Khương Ly là Đông Ly tặc, hắn làm Kiếm vệ cho Khương Ly, có phải cũng biến thành Lý tặc rồi? Nghĩ đến vấn đề này, vốn tâm cảnh luôn luôn bằng phẳng Lý Tu Dương cũng biến thành bực tức. Khương Ly cảm nhận được bầu không khí khác thường, lặng lẽ liếc qua. Một đám võ giả đang bàn luận chỉ trỏ chớp mắt câm như hến, trong lòng lộp bộp sợ hãi. “Thú vị, thú vị ha ha ha" — QUẢNG CÁO —
Một tiếng cười bất kham từ không trung khẽ truyền ra, âm thanh có chút già nua, khàn khàn. Người lên tiếng, là một thanh niên tóc trắng đạp gió mà đến. Thanh niên này đầu tóc bạc phơ, nhưng khuôn mặt lại hồng hào căng mịn, tu vi mạnh mẽ, tuy nhìn như trẻ trung nhưng hắn tuổi tác phải là lão tổ tông của tất cả mọi người ở đây. Thanh niên này vừa xuất hiện, vô số võ giả dồn dập hướng ánh mắt, kính nể cực độ nhìn lên. Thậm chí, đang đứng ở không trung mười mấy tên Chân Nhân lão quái, cùng trên thiên đài năm vị cự đầu đều vội vã ôm quyền. “Là Kiêu Dương thành giáng lâm đại tu, Chiêu Diêu Vương” Chân Nhân cửu phẩm, nhất phẩm nhị phẩm là Chân Nhân, mà Tam phẩm trở lên mới là Chân Vương. Chân Vương cảnh là thế gian vương giả, cao cao tại thượng. Nghe đồn vị Chiêu Diêu Vương đã là tam phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền đột phá. Chỉ cần độ qua tứ cửu thiên kiếp, đăng lâm tứ phẩm Chân Vương, chính là nhân vật dưới một người trên vạn người ở Kiêu Dương võ vực. Kiêu Dương võ vực không có Chuẩn Đế tọa trấn, chỉ có một vị Ngũ Phẩm Đại Tu La Gia Chiến Vương, cũng là Kiêu Dương thành thành chủ. Chân Vương cảnh đại tu, toàn bộ thập quốc lác đác bảy tám người, trong đó hầu hết đều dậm chân ở tam phẩm. Tứ phẩm đại tu có hai người, một là Thiên Vận Vương, người thứ hai là Thương Lan Kiếm Vương. Mà ngoại trừ ba vị đại nhân vật đó ra, có địa vị cao nhất chính là vị Chiêu Diêu Vương này. Chiêu Diêu Vương thực lực tu vi tuyệt cường, làm Tứ Hoang Điện trung phẩm Hộ Pháp. Toàn bộ Kiêu Dương võ vực địa vị thực lực xếp trước năm. Thân phận, tu vi của hắn đều kinh thiên, không người dám khinh nhờn. Chiêu Diêu Vương cười ha hả, tiếng cười già nua vang vọng toàn bộ Huyền Linh Sơn. Độn quang lóe lên, bay thẳng đến chiếc ghế chính giữa của thiên đài mà ngồi xuống, ánh mắt hơi đảo qua dưới mặt đất mấy chục vạn võ giả, cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên thân Khương Ly. “Đông Ly tiểu hữu mấy hôm không thấy, tu vi lại tinh tiến rồi” “Đa tạ Chiêu Diêu Vương hỏi thăm” Khương Ly nghe thế, vội ôm quyền hướng ông ta nói. Bên trong lời nói hoàn toàn khách khí, hắn cùng Chiêu Diêu Vương không có quá nhiều giao tình, nên cũng không dự định thấy sang bắt quàng làm họ. Chiêu Diêu Vương gật đầu tiếp đó nói ra một cái kinh ngạc tin tức: “Ngươi nói thế nào cũng là Tứ Hoang Điện hộ pháp, địa vị cùng Bản Vương tương đương, ghế ngồi trên thiên đài hôm nay có một vị trí cho ngươi, mau mau lên đây” — QUẢNG CÁO —
“Cái gì” Mấy chục vạn võ giả đều kinh ngạc giật mình, tiếng xì xào vang vọng. “Làm sao…làm sao có thể” “Đông Ly lão ma không phải nói là kẻ điên giết người như ngóe, tu luyện thải âm bổ dương hung nhân ư, làm sao trở thành Tứ Hoang Điện hộ pháp...” “Không thể nào, nghe nói Tứ Hoang hộ pháp thông thường chỉ có Chân Vương cường giả mới đủ điều kiện, nếu Đông Ly Chân Nhân là hộ pháp vậy hắn chính là Chân Vương rồi” “Hí” Từng tiếng hít khí lạnh vang lên, đám võ giả kinh nghi nhìn nhau. “Không đúng, nếu Đông Ly Chân Nhân là Vương giả, lão quốc công cũng không ngốc đến nổi đắc tội…” “Nhưng Chiêu Diêu Vương đã xác nhận, các ngươi còn dám không tin...” Toàn bộ Đông Hoang thế lực lớn nhất, ảnh hưởng sâu nặng nhất không ai khác chính là Tứ Hoang Điện. Tứ Hoang Điện quân vị phân cao thấp cũng có thể nói lên địa vị thực lực của kẻ đó. Giống như Hộ Pháp quân vị, thông thường chỉ có tam phẩm Chân Vương mới có khả năng lấy được, bình thường Chân Nhân cảnh, muốn tích góp đến chừng đó công lao không biết đến năm tháng nào. Nói Khương Ly là hộ pháp, điều ấy đủ chứng minh chiến tích của hắn ghê gớm cỡ nào. Khương Ly nghe một đám chít chít méo méo võ giả nghị luận, hơi nhướng mày, rất không thích. Đôi mắt hơi quét qua, bên trong ánh mắt bao hàm hung khí, lướt qua toàn trường. Trong giây lát, vô số võ giả câm miệng. Hết thảy phàm nhân cảnh biến sắc, cấp tốc trầm mặc, ngay cả Chân Nhân cảnh đại vũ giả cũng nhíu mày, không bàn luận thêm. Hắn quay đầu đối với Lý Tu Dương nói nhỏ mấy câu, sau đó chân đạp kim quang thoắt cái leo lên thiên đài. Hướng Chiêu Diêu Vương cùng năm vị cự đầu khác ôm quyền, khoát tay áo ngồi lên chiếc ghế đá còn trống, nhắm mắt dưỡng thần. Nói về địa vị, hắn là Tứ Hoang Điện hộ pháp, sánh ngang với quốc chủ một nước. Nói về thực lực, hắn từng chính diện đánh bại Phụ quốc công Trần Thừa Dụ, thực lực của hắn không thể bàn cãi. Cho nên Chiêu Diêu Vương đã mở lời, hắn tất nhiên sẽ việc nhân đức không nhường ai
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]