“Ha ha tiểu hữu không cần đề phòng ta như thế. Lão phu tuy là Chiêm Bặc Sư nhưng trước nay không ưa thích tính toán người khác. Chuyện ta muốn nhờ ngươi mặc dù nguy hiểm trùng trùng, lại cũng bao hàm cơ duyên to lớn” “Tiền bối đóng giả lão đạo sĩ, lừa ta vào Hắc Thị mua Hắc Vận Hộp, như thế có thể xem là tính toán sao?” Khương Ly đạm bạc nói. “A” Thiên Vận Vương há miệng, kinh nghi hỏi: “Tiểu hữu là khi nào phát hiện ra thân phận thật sự của lão phu?” “Ngay từ đầu liền biết được” Câu trả lời của Khương Ly để ông ta hơi giật mình, lại nghe hắn chậm rãi giải thích: “Trải qua Thiên Nhân Hợp Nhất võ giả, trên người đều sẽ xuất hiện một loại đạo vận kỳ dị, rất dễ nhận biết. Khương mỗ lần đầu gặp ngài ở Đại La Thành, đã cảm nhận được tia đạo vận như thế ở trên người ngài. Nghĩ đến toàn bộ Kiêu Dương Vực, trải qua Thiên Nhân Hợp Nhất cũng chỉ có thể là các vị Chân Vương. Kiêu Dương Vực bảy vị Chân Vương thì ngài và Thương Lan Kiếm Vương là ưa thích đóng giả người khác, hòa nhập vào hồng trần. Thương Lan Kiếm Vương khí tức, tại hạ hơi chút quen thuộc, nên đã đem loại trừ. Vì vậy người còn lại hẳn là Thiên Vận Vương ngài rồi” “Tiểu hữu ánh mắt độc ác, không hổ là người mở ra Thiên Nhân đệ nhất quan” Thiên Vận Vương thở dài cảm thán. Nghe được lời của ông ta, Khương Ly vội cau mày hỏi: “Xin hỏi tiền bối, Thiên Nhân đệ nhất quan là thứ gì, vấn đề này tại hạ thật lòng không biết” “A tiểu hữu thật không biết đến Thiên Nhân tam quan?” Thiên Vận Vương càng giật mình hơn. “Đúng vậy” “Kỳ quái, kỳ quái…” Thiên Vận Vương lẩm bẩm, tựa hồ cảm thấy vô cùng bất ngờ, khẽ hỏi: “Xin hỏi tiểu hữu, khi mở ra cánh cửa Thiên Nhân, có cảm xúc gì sao?” “Cảm xúc ư...” Ánh mắt Khương Ly sáng lấp lóe, trầm ngâm một chút rồi nói: “Lúc tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất, ta chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó là quá mức ngẫu nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu nào để lưu ý...” “Tiểu hữu cảm thấy tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất là ngẫu nhiên ư! Lão phu lúc ban đầu mở ra cánh cửa Thiên Nhân cũng có cùng suy nghĩ với tiểu hữu, chỉ là thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, suy nghĩ của lão phu cũng dần dần thay đổi. Vạn vật trên thế gian này, bên trong tất cả những thứ ngẫu nhiên đều có tồn tại lý do của nó cả. Trong mắt lão phu, võ giả chúng ta mở ra cánh cửa Thiên Nhân, vẫn có dấu vết để lần theo” “Ta thành tựu Chân Vương đã mấy trăm năm. Những năm này, lão phu khi thì hóa thân thành Kim Thân võ giả, đi chiến trường làm lính quèn, khi thì hóa thân thành Ngọc Mệnh cảnh đạo sĩ, chạy đến một nước nào đó du ngoạn. Từng có một lần, ta gặp phải một vị phàm tục Đại Nho, hướng hắn thỉnh giáo, hắn truyền cho ta nhân sinh ba Đại cảnh giới. Lão phu cho rằng, ba Đại cảnh giới này cùng con đường tu đạo của võ giả chúng ta rất giống nhau, tiểu hữu muốn nghe sao?” Thiên Vận Vương mỉm cười, hiếm thấy có hứng thú trò chuyện. Khương Ly ánh mắt khẽ động, cung kính nói: “Nguyện ý nghe cao kiến của tiền bối” “Vị phàm tục Đại Nho kia nói cho ta biết, người làm việc lớn trên thế gian, xưa nay đều có ba Đại cảnh giới. Đại cảnh giới thứ nhất là “Cô độc tu hành” cảnh giới, nếu thế gian có một câu thơ để hình dung, có thể viết là “Đứng một mình ở cao lầu, nhìn qua tận chân trời góc bể” “Võ giả chúng ta lúc tu đạo ở cảnh giới thứ nhất Phàm Nhân cảnh, phần lớn là vì kéo dài tuổi thọ, vì được sống lâu hơn mà tu luyện. Loại tu hành này, cuối cùng chỉ là bị động, là do sợ hãi cái chết, sợ hãi vẫn lạc, sợ hãi sinh mệnh mất hết, hai tay buông xuôi... Cảnh giới thứ nhất võ giả, coi việc thành Chân Nhân là điểm đích của tu hành, cho là chỉ cần đạt đến Chân Nhân cảnh liền có thể đạp không mà đứng, ngạo nghễ nhìn dưới chân phàm nhân sâu kiến, cho là bọn họ đã chạm tới được đại đạo, thấy được chân trời góc biển của thế gian, lại không biết, đó chỉ là góc nhìn dưới đáy giếng của bọn hắn mà thôi. Võ đạo thênh thang không bờ bến, làm gì có giới hạn nào. Trời đất này rộng lớn vô tận cũng không có cái gì gọi là chân trời góc bể. Bọn hắn không biết, lại vẫn cô độc tu hành, một đường tích lũy sở học, chỉ vì một ngày đạt đến Chân Nhân cảnh, nhìn thấy rõ hết thảy. Cái này chính là Đại cảnh giới thứ nhất của người tu đạo” “Võ đạo thênh thang không bờ bến, chưa từng có giới hạn. Thiên địa rộng lớn vô ngần, cũng không từng có chân trời góc bể” Khương Ly yên lặng lẩm bẩm, như có điều suy tư. “Võ giả chúng ta sau khi đột phá Chân Nhân, bước vào cảnh giới thứ hai, sẽ dần dần ý thức được, gia tăng tuổi thọ cũng không phải là mục tiêu duy nhất. Lúc này, bọn hắn theo đuổi không chỉ là kéo dài tuổi thọ, mà còn để tìm ra chân thực đại đạo. Bọn hắn muốn biết rõ chân tướng của đại đạo, tìm kiếm ra chân ngã của bản thân. Cái này, chính là Đại cảnh giới thứ hai của người tu hành, “Độ chân bất hối” cảnh giới. Theo cách nhìn của lão phu, võ giả ở cảnh giới thứ hai sở dĩ mạnh hơn cảnh giới thứ nhất. Không chỉ vì mạnh hơn về tu vi, càng mạnh hơn ở lòng truy cầu đại đạo” “Lòng truy cầu đại đạo sao…” Khương Ly nhướng mày, thầm nhớ ở trong lòng. “Tu đạo cảnh giới thứ ba, quá mức xa xôi. Theo cách nhìn của lão phu, đây là một loại “Bỗng nhiên quay đầu, nước chảy thành sông” cảnh giới. Từ phàm thành tu, từ tu thành chân, từ chân nhập phàm, cuối cùng siêu phàm nhập thánh, có lẽ chỉ có làm như vậy, mới có thể bước vào cảnh giới thứ ba…” Nói đến cái này, Thiên Vận Vương đắn đo hơi không nắm chắc, ông ta mặc dù là Tứ Phẩm Chân Vương, nhưng khoảng cách Thánh cảnh còn xa xôi lắm, tự nhiên không quá hiểu rõ. “Tiền bối đem tu đạo Phàm Nhân, Chân Nhân, Thánh Nhân ba cảnh chia thành ba Đại cảnh giới, quả thật rất có triết lý. Nhưng là chuyện này thì liên quan tới Thiên Nhân Tam Quan?” Khương Ly bỗng nhiên mở miệng. “Cô độc tu hành, Độ chân bất hối, bỗng nhiên quay đầu, nước chảy thành sông…Đây chính là các phương pháp mở ra cánh cửa Thiên Nhân mà lão phu nghĩ tới. Mà tiểu hữu nhìn thấy, hết thảy tựa hồ chỉ là ngẩu nhiên” Thiên Vận Vương cười mà không cười nhìn Khương Ly. “Cô độc tu hành, độ chân bất hối, bỗng nhiên quay đầu, nước chảy thành sông” Ánh mắt của Khương Ly kịch liệt chấn động, tựa như đã hiểu rõ cái gì, lại không có cách nào nói ra. Ngày trước hắn tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất là bởi vì một lòng muốn tìm hiểu sinh tử, tìm hiểu đại đạo. “Lá theo thu mà rơi, người theo mệnh mà chết…mệnh muốn ta chết, ta không thể không chết. Chiếc lá cuối cùng của mùa thu, không thể không rơi…đời ta như chiếc lá, sinh ra vào mùa xuân, chết vào mùa thu, mà nhân sinh cả đời ta, lại giống như gió thu lay cành đêm qua vậy” “Võ lộ cô đơn, phàm nhân tịch, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ còn ta với ta” Từng chút từng chút ký ức ùa về trong tâm trí hắn, lại tựa hồ phù hợp với lời nói của Thiên Vận Vương. Xem ra Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không phải ngẫu nhiên là có thể tiến vào, Thiên Nhân đại quan, không phải ngẫu nhiên mà có thể mở ra, nó tựa hồ phù hợp với một loại quy tắc nào đó của trời đất. Thiên Vân Vương cười nhẹ nhìn Khương Ly, thấy hắn thất thần giác ngộ, cũng tự xác minh được ý nghĩ của mình. Chuyến viếng thăm này xem như đã có món thu hoạch đầu tiên. Đông Hoang võ giả sao mà nhiều, nhưng tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất lại có rất ít. Thiên Vận Vương tuổi trẻ từng có một lần tiến vào cảnh giới ấy, từ đó con đường tu hành như nước chảy xuôi dòng. Tuy nhiên, ông ta đi khắp trời nam đất bắc, mãi cho đến hôm nay mới có thể tìm được một người đồng đạo. Hồi lâu, Khương Ly khẽ mở mắt, quét sạch hết thảy mờ mịt, đối với Thiên Vận Vương cung kính chắp tay, rồi mới hỏi: “Tiền bối muốn ta thay ngươi làm chuyện gì?” Thiên Vận Vương vuốt râu, sắc mặt cũng nghiêm nghị vài phần. “Tiểu hữu đã từng nghe đến Đoạn Trường Sơn Mạch bên trong Âm Nhãn Cốc bao giờ chưa?” “Đã từng nghe nói!” Khương Ly thản nhiên đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]