Động Thiên Chân Bảo có chút tương tự với túi trữ vật hay túi sủng vật, nhưng lại quý giá hơn rất nhiều lần. Túi trữ vật bên trong ẩn chứa không gian, dùng để chứa đựng đồ vật, không chứa được vật sống. Mà túi sủng vật thì là một loại túi trữ vật đặc biệt, bên trong có trận pháp chuyên dụng, sủng vật có thể ở trong đó ngủ say, đương nhiên cũng không được ở trong quá lâu. Mà Động Thiên Chân Bảo, chẳng những bao hàm không gian to lớn, mà có thể chứa đựng cả vật sống, ngay cả con người cũng có thể thu vào bên trong. Loại bảo vật này cũng kiên cố cực kỳ, bình thường Chân Vương rất khó phá hủy. Cho nên võ giả nào sở hữu loại bảo vật này, gặp nguy hiểm chỉ cần trốn vào bên trong, Chân Vương cao thủ cũng không thể làm gì được hắn. Lạc Thần Lệnh nếu là một cái Động Thiên Chân Bảo, thì đây quả thật là một món hời to lớn. Kế hoạch đoạt về Truyền Hỏa Bia trước mắt thất bại, đáng lý ra hắn không cần tuân thủ ước hẹn với Trần Huyền Tông. Tuy nhiên, hắn từ Long Đàm lấy được chỗ tốt cực kỳ lớn, cho nên quyết định vẫn sẽ hoàn thành cuộc giao dịch này. Còn về phần Truyền Hỏa Bia, hiện tại chỉ sợ đã nằm trong tay Vạn Qủy Vương rồi. Vạn Qủy Vương là Tứ phẩm Chân Vương, sắp đột phá đến Ngũ phẩm nhân vật bá chủ. Hắn tạm thời còn chưa đủ tư cách để trêu chọc, cho nên đành phải gác qua một bên. Thời gian gần đây, công tác chuẩn bị cho Diệt Kiếp Chiến Dịch cũng đi đến hồi cuối, bắt đầu trở nên gấp gáp. Toàn bộ Đại La Thành vốn nhộn nhịp càng trở nên đông đúc, có kẻ vào có kẻ rời đi. Đại chiến sắp tới, Khương Ly liền quyết định để A Công mang theo Hạ Tuyết Đình, Bạch Hạc cùng Tiểu Tước về Vị Hà quận trước, không cần tham dự vào trận chiến tranh rối ren này. Cho nên hiện tại trong biệt viện, chỉ còn Khương Ly và Lý Tu Dương. Lý Tu Dương là Kiếm Vệ của Khương Ly tự nhiên sẽ đi theo bên cạnh hắn, xử lý một số công việc. Những ngày sau đó, Khương Ly cuộc sống trở nên vô cùng tẻ nhạt, ban ngày cùng Lý Tu Dương đánh cờ nói chuyện phiếm, ban đêm thì xếp bằng tu luyện. Nhưng hôm nay, có điều khác biệt. Lúc hắn đang yên lặng nghiên cứu Quan Tưởng đồ của Bất Diệt Chân Kinh, thì chợt bên ngoài truyền đến một tiếng cười. Tiếng cười này như có như không, vang lên quá mức đột ngột, làm cho Khương Ly mở rộng hai mắt, khẽ cảnh giác. — QUẢNG CÁO —
Chân Vương! Ở ngoài cửa phòng của hắn, càng đến rồi một tên Chân Vương. Cũng không phải tọa trấn ở Huyền Linh Sơn Chiêu Diêu Vương, mà là một vị Chân Vương khác. “Lão phu Thiên Vận, không mời mà tới, xin làm một hồi ác khách, tiểu hữu không định mời ta đi vào ư?” Âm thanh này vang vọng chín tầng trời, nổ như lôi âm, nhưng quỷ dị là, chỉ có Khương Ly mới nghe thấy, âm thanh này lại không hề kinh động đến bật luận người nào khác, ngay cả Lý Tu Dương cũng không nghe được. Khương Ly nhíu mày, giật mình cả kinh. Nửa đêm đến thăm hắn lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi Thiên Vận Vương. Thiên Vận Vương, tứ phẩm Chân Vương chiêm bặc sư, chính là nhân vật hàng đầu Kiêu Dương Vực, hôm nay tự mình tới gặp hắn. Tâm tư xoay chuyển, hắn vội bỏ dở việc tu luyện, đứng dậy đi ra cửa phòng đón lấy. “Mời Chân Vương vào” “Như thế, lão phu xin quấy rầy” Thiên Vận Vương mặt dài đến gàn bướng, ngôn từ cử chỉ cực kỳ khách khí, cười ha ha mấy tiếng, nhanh chân đi vào trong phòng. Khương Ly đứng dậy nghênh từ cửa chính, đem Thiên Vận Vương đón vào gian ngoài, sau đó khách và chủ cùng phân chỗ ngồi. Thiên Vận Vương mặt mang nụ cười, không nhìn ra mục đích, Khương Ly suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Chân Vương đêm khuy tới chơi, là có chuyện gì phân phó sao?” “Không đến mức phân phó, lão phu hôm nay không mời mà đến đây đúng là là có việc muốn nhờ ngươi” Thiên Vận Vương vừa vào câu chuyện cũng không lòng va lòng vòng mà nói thẳng ý định. “Không biết Chân Vương có chuyện gì muốn nhờ? Vãn bố thực lực nông cạn, sợ là khó có thể giúp tiền bối cái gì đi” “Ha ha, nếu là một kẻ có thể tiến vào Thiên Nhân đệ nhất quan còn không giúp được lão phu, sợ rằng toàn bộ Kiêu Dương vực này, cũng không có mấy người có thể đến giúp lão phu rồi! Lão phu tuy tư chất không bằng tiểu hữu, nhưng tự tin sẽ không nhìn lầm. Không biết tiểu hữu là khi nào tiến vào đệ nhất quan, quá trình như thế nào, có thể giảng giải giúp lão phu một phen sao?” — QUẢNG CÁO —
Thiên Vận Vương bộ dáng chăm chú thỉnh giáo, để Khương Ly nội tâm rùng mình. Thiên Nhân đệ nhất quan là có ý gì? Chẳng lẽ là ám chỉ việc mình sơ ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất ư. Chẳng lẽ mục đích của Thiên Vận Vương, liền có liên quan với nó. “Vãn bối trước tiên muốn thỉnh giáo tiền bối một chút, Thiên Nhân đệ nhất quan là cái gì? Vãn bối không hiểu lắm” “Thiên Nhân có tam quan, tiến vào thứ nhất quan gọi là Thiên Nhân đệ nhất quan. Xem ra tiểu hữu không muốn đem quá trình lĩnh ngộ Thiên Nhân nói cho lão phu, thôi, việc này hơn nữa có liên quan đến bí ẩn của tiểu hữu, lão phu không hỏi thêm…” Thiên Vận Vương cho rằng Khương Ly đang tìm cớ qua loa lấy lệ, theo bản năng có chút không vui, nhưng nghĩ đến chính mình có việc muốn nhờ thì cũng giãn ra chân mày, làm như không thèm để ý. Vốn đang trò chuyện thật vui, giờ khắc này bầu không khí chợt hơi lúng túng. Khương Ly trên mặt không hiện ra, nội tâm lại có chút không nói gì, hắn quả thật không biết Thiên Nhân đệ nhất quan là cái gì, nên mới hỏi. Nhưng lại bị hiểu nhầm, xem ra lòng dạ của vị Thiên Vận Vương này cũng không lớn cho lắm. Vốn còn muốn thuận miệng giải thích một chút, chính mình không phải muốn dấu làm của riêng, là thật sự không hiểu ý của Thiên Vận Vương, nhưng bây giờ hắn cũng lười đi giải thích. Hắn trước nay không thích chiêm bặc sư, không phải không có nguyên do. “Tiền bối không ngại trước tiên nói một chút, là ngươi muốn cầu vãn bối chuyện gì chứ?” “Ha ha, đúng là đã quên chính sự, lão phu trước nay ưa thích du lịch thiên hạ, ngày tuổi trẻ từng đi nhầm vào một chỗ sơn cốc, từng chiếm được một vật, muốn mời tiểu hữu giám thưởng một hai” Thiên Vận Vương ánh mắt ngó nghiêng xung quanh, tiếp theo cận thận từ trong túi trữ vật lấy ra một vật. Đó là một đoạn lưỡi kiếm cũ nát dài chừng 1 tấc, trên bề mặt lưỡi kiếm còn nhuộm một lớp huyết gỉ, chính là vết máu từ vô số năm trước. Đoạn lưỡi kiếm này đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng kiếm ý bên trên nó, lại từ tuyên cổ đến nay chưa từng biến mất, phả vào mặt khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, tu vi càng cao thâm, đối mặt với kiếm ý này càng cảm thấy e ngại. “Vật này, tiểu hữu thấy như thế nào…” Thiên Vận Vương cười thâm ý, đưa hộp ngọc cho Khương Ly. — QUẢNG CÁO —
Khương Ly sắc mặt bất biến, nhưng trong nội tâm lại kinh hãi vô cùng. Bởi vì kiếm ý bên trên đoạn lưỡi kiếm, Khương Ly không thể quen thuộc hơn. Bởi vì nó chính là Bất Diệt Kiếm Ý. Thấy Khương Ly hồi lâu không đáp, Thiên Vận Vương lại hỏi: “Tiểu hữu thấy đoạn lưỡi kiếm phía trên ẩn chứa kiếm ý, như thế nào?” “Lợi hại cực kỳ, có một không hai cổ kim” Khương Ly từ đáy lòng thở dài. Bất Diệt Kiếm Ý vừa ra, vạn kiếm triều bái, hắn không phải chưa từng nhìn thấy. Kiếm ý này, đã vượt xa khỏi chưởng vị cảnh giới, chạm đến đạo nguyên cấp bậc. “Tiểu hữu chuyên tu kiếm đạo, có muốn học loại cái thế kiếm đạo này sao? nếu học thành, tiểu hữu tương lai không hạn lượng” Thiên Vận Vương có chút ít dụ dỗ nói. “Việc này quá khó, lưu lại bực này kiếm ý tiền bối, kiếm đạo thiên biến vạn hóa, chỉ là một đoạn lưỡi kiếm, lại trải qua vô tận năm tháng, căn bản không cách nào hoàn toàn bày ra toàn bộ đạo tắc biến hóa. Chỉ bằng nó, cố gắng cả đời cũng không học được” Khương Ly lắc đầu nói. “Nếu là kiếm ý kia không chỉ lưu lại trên vỏ kiếm đây, mà có một tòa bí cảnh, ẩn chứa vô tận kiếm ý đây? Tiểu hữu có hứng thú hay không?” Thiên Vận Vương lại nói. “A” Khương Ly híp mắt, nhìn kỹ ông ta, chỉ thấy Thiên Vận Vương vẫn một vẻ mặt điềm tĩnh chân thành, không đoán ra lời nói thật giả. Hơn nữa, một cái Tứ Phẩm Chân Vương, không quen không biết bỗng nhiên chạy tới giới thiệu cho hắn cơ duyên. Khương Ly dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, bên trong nhất định có ẩn tình, buột miệng: "Là chuyện gì, xin mời Chân Vương nói thẳng”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]