Nghe Chu Tự Thâm thản nhiên nói một câu: “Nên làm”, Khương Gia Di không nhịn được thầm lên án trong lòng.
Rõ ràng ở sau lưng anh trêu đùa cô quá trớn như vậy, kết quả vừa quay đầu đã có thể làm bộ dáng đứng đắn, giấu vẻ mặt xấu xa kia đi không chút dấu vết.
Không phải kỹ thuật diễn của ai cũng tốt như anh, anh vẫn nên cho cô chút thời gian điều chỉnh và phản ứng mới phải chứ! Chứ đột ngột như vậy, suýt chút nữa thì cô giấu đầu lòi…
Cũng may, khuôn mặt đỏ bừng không thể che giấu kia lọt vào ánh mắt của Khương Ngôn Đông và Lương Hà cũng chỉ vì bởi xấu hổ và ngượng ngùng thôi.
“Chụp ảnh nữa không?” Lương Hà hỏi.
Khương Gia Di vội lắc đầu, cô không muốn thử nghiệm lần hai loại kích thích suýt nữa bị bại lộ này đâu: “Không chụp”.
“Chúng ta đi cùng nhau nói chuyện một lát đi”.
“Vâng”. Cô nghe lời tiến lên phía trước, giữa đường còn làm bộ lơ đãng quay đầu lại, ra vẻ tủi thân trừng mắt liếc người đàn ông một cái.
Vốn dĩ Chu Tự Thâm đang chậm rãi bước đi, thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt anh bỗng hiện lên ý cười, dáng vẻ khách sáo lễ độ kia lập tức lung lay không vững.
Thấy vậy, Khương Gia Di nổi lên chút hân hoan và đắc ý nào đó không thể hình dung.
“Gia Di, con luôn ôm bó hoa này có mệt không, có muốn mẹ ôm giúp con một lúc không?”
Cô vội vàng bình tĩnh lại, bàn tay ôm hoa hơi siết chặt: “Không sao, con không mệt, hoa này rất nhẹ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503048/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.