Hôm nay thời tiết không nắng nữa, trời râm, gió nhẹ nhàng thì thầm. Mọi thứ đều tốt đẹp.
Tôi đứng trên bệ cao, dưới mái đình lớn cổ kính. Phía dưới này rừng núi xanh thẳm, sương sa ảm đạm. Phía xa xa kia là nhà thôn quê, vựa lúa lớn nhỏ... Một cảnh quê hương thuần túy đầy đẹp xinh.
Không khí Tĩnh Lâm thật dễ chịu. Trong đó quyển cả khí lạnh của mùa đông. Hít vào một cái thật sâu, hơi lạnh trôi xuống thật dài...
Lại chậm rãi một đường đi lát đá. Hai bên hoa thơm nở xinh xắn...
Tôi dừng lại trước tượng phật to lớn. Tượng quan âm bồ tát, ngồi trên đài sen. Mà tôi so với tượng này chỉ cao tới cánh hoa. Phía trước tượng nhìn xuống đất nước. Đằng trước đó có đặt một lư hương to bằng đồng.
Mùi hương thoang thoảng khuếch đại theo hướng gió. Tôi bình thản thắp một nén nhang, cắm vào lư. Rồi bình thản lùi lại một đoạn so với lư hương. Quỳ gối xuống nền đá bám bụi màu tro xám.
Xung quanh vài ba người nhìn tôi đầy khác lạ, sau đó lại bình thản như ngộ ra một đạo lý. Họ không để ý tới tôi nữa.
Chắp tay lại ngay ngắn trước ngực. Tôi nhắm mắt lại nguyện cầu...
"Con tên là Kiều Uyển Nhi... Khoảng tám năm trước con từng tới đây. Cùng thắp một nén nhang ước nguyện. Nay con quỳ hai gối bằng tắp, chân thành hơn cả lần đầu tiên con tới...Con không biết người có nghe thấy không... Càng không biết nguyện cầu của còn có thành thực. Nhưng con vẫn chân thành nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227662/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.