Tôi tên là Cao Yên Quân.
Từ nhỏ cha mẹ không biết là ai, khi có thể nhớ được đã biết mình ở cô nhi viện. Những người ở đó rất tốt, trẻ ở đó cũng rất ngoan. Nhưng chúng thật đáng thương, tôi có lẽ cũng thế. Tôi thực sự rất muốn có cha mẹ nhưng lại hận cha mẹ rất nhiều...
Ở đó tôi có nhận một đứa bé nhỏ hơn tôi hai tuổi. Tôi và em ấy rất thân nhau, hai đứa ngủ chung giường. Cuối cùng tự kết thành anh em. Tôi luôn luôn bao bọc nó, nó luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Một lần, viện có người tới quyên góp tiền, tài trợ mọi thứ. Tôi len lén ở đó đứng nhìn những người mặc đồ xanh màu lính đầy ngu ngơ. Họ phát hiện ra tôi nhìn lén họ chuyển đồ vào cũng không tức giận. Còn nói chuyện với tôi. Cho tôi đồ ăn vặt và nước uống. Lúc đó tôi 15 tuổi.
Sau đó vài lần, có một lực lượng nào đó đến đưa những đứa con trai ngang tầm tuổi tôi đi. Nói ra sắp xếp gia đình và công việc. Tôi chia xa em trai....
Người nhận tôi tên là Lưu Hoài Mẫn. Ông ấy rất giỏi, cũng hay quan tâm tôi. Mấy tuần đầu chả có chuyện gì không bình thường cả. Cho tới khi tôi gặp lại những đứa trẻ đồng trang lứa ở một nơi xa lạ khác.
Tại đó họ huấn luyện chúng tôi mọi thứ...tất cả về giết người! Tôi đầu tiên không muốn, sau đó là vì tương lai. Họ nói chúng tôi cũng có thể kiếm được tiền, sẽ có cuộc sống riêng mình, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227661/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.