Khúc Mặc Thương cắn ngón tay, theo động tác lâu dài nhẹ nhàng chậm chạp của Lâm Thanh Hàm, thấp thấp rêи ɾỉ. Hôm nay Lâm Thanh Hàm phá lệ nhẫn nại, từng chút từng chút nhẹ nhàng đi sâu vào, mỗi một lần nàng đi vào Khúc Mặc Thương đều cuộn ngón chân, khi nàng chậm rãi rời khỏi lại buông ra. Lặp lại như vậy vài lần, cô thật sự chịu không nổi nữa, dán chặt vào Lâm Thanh Hàm ôm lấy nàng khó nhịn nói: "Em... em đừng ân... đừng giày vò chị nữa."
Lâm Thanh Hàm thấy cô chịu không nổi, cúi đầu hôn nàng, ôn nhu dỗ dành: "Được, em không nháo nữa, chị ôm chặt em đi."
Khúc Mặc Thương hơi nâng eo, ôm chặt Lâm Thanh Hàm, sau đó bắt đầu có tiết tấu đi sâu vào, Khúc Mặc Thương vẫn cắn ngón tay, nuốt thanh âm vào trong miệng, chỉ có xoang mũi mang theo chút rên nhẹ nhu mị.
Nhưng về sau không khí càng nặng nề, động tác của Lâm Thanh Hàm từ lâu dài đến dồn dập, từng chút từng chút làm Khúc Mặc Thương không thể né tránh. Cô ngẩng cổ lên, hoàn toàn từ bỏ rụt rè, tùy ý Lâm Thanh Hàm đòi lấy, rêи ɾỉ khe khẽ trong miệng cũng càng ngày càng lớn.
Lâm Thanh Hàm thích bộ dáng vũ mị động tình này của cô muốn mệnh, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu tình của cô, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nơi mẫn cảm của cô. Đã lâu hai người không có làm chuyện này, Khúc Mặc Thương có chút không chịu nổi, rất nhanh cả người đều căng thẳng, Lâm Thanh Hàm ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, môi không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoc-khong-lam-yeu/1056984/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.