"Kẻ Ác, mày đang khiêu khích giới hạn của tao sao?", Trần Thiên Hạo đứng ở đầu ngõ, ánh sáng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, cả cơ thể như phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Khiến người ta không kìm được phải híp mắt, không thể nhìn thẳng.
Kẻ Ác mỉm cười.
"Tao không phục!"
"Không phục thì phải trả giá!"
Kẻ Ác liếm môi, quay đầu, con mắt đỏ tươi bị mái tóc dài che mất lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
"Tao muốn xem xem, mày nhanh hơn hay tốc độ chết của ả nhanh hơn".
Sau đó hắn lấy ra một thanh trường đao, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiền Cẩm Lâm, lưỡi đao xoay chuyển, lóe sáng.
"Roẹt!"
Hắn giơ tay chém xuống đầu Tiền Cẩm Lâm.
Mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên sự tuyệt vọng, cô ta hét lớn.
"Cứu tôi!"
Trần Thiên Hạo nổi giận.
Mũi chân khoét lấy một viên đá, phi đá bay ra, nó như một viên đạn lao vút đi.
"Bốp!"
Hòn đá đánh trúng lưỡi đao.
Sức tấn công kịch liệt khiến lưỡi đao rung lên, Kẻ Ác cảm thấy gan bàn tay mình tê dại, cơn chấn động mạnh này khiến hắn không cầm nổi cán đao.
"Hừ!"
Kẻ Ác cố gắng nắm chặt cán đao.
"Bốp!"
Lưỡi đao rung động kịch liệt, khiến tay Kẻ Ác chảy đầy máu tươi.
"Mạnh quá!"
Kẻ Ác khiếp sợ.
Nhìn Trần Thiên Hạo.
Bóng người màu đen xông đến.
Giây phút đó, bầu trời như bị người kia kéo theo mây đen cuồn cuộn đến.
Cơ thể Kẻ Ác khẽ run, hai tay cầm đao lao lên nghênh đón.
Lưỡi đáo lóe sáng!
"Bốp!"
Lưỡi đao quét qua, phá tan hư không.
Nó mang theo chút rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926964/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.