Nhìn thấy đống đồ chơi lộn xộn ở bên trong, đám trẻ con điên cuồng hét lớn.
"Wow, nhiều đồ quá".
Có mấy đứa không nhịn nổi xông lên bị Tiền Cẩm Lâm ngăn lại.
Mặt cô ta trở nên nghiêm nghị, Tiền Cẩm Lâm dạy dỗ bọn chúng.
"Phải có quỷ củ nếu không sẽ bị người ta ghét".
"Còn nhớ cách chị dạy các em lấy đồ không?"
Mấy đứa bé vừa nghe thấy vậy lập tức mặt mày nghiêm túc, xếp thành hàng từ thấp đến cao, ngực ưỡn thẳng.
"Điểm danh".
"1".
"2".
"3".
"4".
"..."
"17".
"18".
"Hả?"
"Vậy 13 đâu?"
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày.
Nhìn qua, bé số 13 quả nhiên không ở đây.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó nên liền thở dài.
Sau đó quay lại cốp xe bắt đầu phát quà cho đám trẻ.
Mấy đứa trẻ nhận được quà, vui vẻ nhún nhảy quanh người Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta cũng vui vô cùng.
"Mấy đứa, đến giờ đi học rồi".
Viện trưởng đi đến gọi bọn trẻ.
Mấy đứa không nỡ nhưng vẫn quay về cô nhi viện.
"Chị Tiền, chị nhớ quay lại thăm chúng em lúc rảnh nhé".
"Phải học tập thật tốt, lần sau ai thi được 100 điểm, chị sẽ đưa đi công viên nước chơi".
"Chị nhớ giữ lời đấy".
"Chị đã bao giờ lừa bọn em chưa?"
Mấy đứa bé cuộn tròn nắm đấm, ra vẻ quyết tâm.
"Bọn em nhất định sẽ thi được 100 điểm".
Sau khi bọn trẻ về hết.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước mặt viện trưởng, lấy ra một mô hình thuyền đưa cho ông.
"Nhóc 13 thích nhất cái này, đưa cho cậu bé giúp cháu nhé".
Viện trưởng mỉm cười.
"Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926963/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.