Tưởng Đại Vi thờ ơ nhìn Lưu Bá Thiên.
"Tôi phải làm thế nào còn cần ông dạy sao?"
Lưu Bá Thiên bực tức, nhưng chẳng dám nói gì.
Cùng lúc đó, trong lòng thầm nhớ đến lời nhân viên nói. Nhà họ Lưu chỉ công nhận mình Lưu Tiểu Nguyệt.
Chẳng nhẽ Trần Thiên Hạo thực sự có quan hệ với Tưởng Đại Vi sao.
Nghĩ đến đây, lão ta có hơi bất an.
"Lưu gia chủ, người anh em Trần, không dọa hai vị chứ".
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu.
Quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng không nói gì.
Cô càng ngày càng hoài nghi thân phận thật sự của anh.
"Ban nãy ông muốn tìm tôi?", Tưởng Đại Vi nhìn Lưu Bá Thiên.
"Lão đây năm mươi năm trước từng là quân chiến đấu, dành được không ít huân chương chiến đấu hạng một. Bây giờ tôi có hai yêu cầu", Lưu Bá Thiên vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng.
"Hóa ra là tiền bối, có chuyện gì ông cứ nói".
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi dịu hơn nhiều.
"Thứ nhất, tôi muốn kiện tên Trần Thiên Hạo này, dám đánh trưởng bối có chiến công ở địa bàn của quân Đông Hoang, tôi hy vọng mấy người sẽ xử lý".
"Thứ hai, tôi muốn đại diện cho nhà họ Lưu tham gia đấu giá. Dựa theo tư cách của tôi chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ".
Lưu Bá Thiên mang theo khí thế uy nghiêm, gằn từng chữ một.
Kiện Vương của tôi?
Tưởng Đại Vi cố nhịn không lao đến chỗ lão ta.
Anh ta lắc đầu.
"E rằng tôi không thực hiện được yêu cầu nào của ông rồi".
"Tại sao"?", Lưu Bá Thiên trợn trừng mắt.
"Thứ nhất, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926962/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.