Trần Thiên Hạo biết có lẽ anh không thể ở lại Nam Thành lâu dài.
Vì vậy anh phải sắp xếp mọi chuyện trong nhà xong xuôi, rải sẵn đường đi cho bọn họ.
“Bề ngoài bọn họ tỏ ra nghe lời em đều là vì anh. Em cảm thấy cả cái nhà này đều đang cố tình chống đối em”.
“Bất cứ chuyện gì bọn họ cũng làm trái lời em. Chưa bao giờ họ làm em hài lòng cả. Em sắp sụp đổ rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa kể.
Trước kia, cô gặp bất cứ khó khăn gì đều sẽ kể cho anh nghe. Nhưng từ khi lên làm chủ gia tộc, cô tự thấy mình không thể làm vậy được nữa.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không thể nhịn nổi.
Bởi vì chỉ có anh mới là chỗ dựa của cô.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi”.
Trần Thiên Minh dịu dàng xoa đầu cô an ủi.
Chẳng biết từ khi nào, cô gái này đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh.
Mặc dù anh vẫn luôn cố gắng chối bỏ sự tồn tại của cô nhưng không thể không thừa nhận một điều, sớm chiều ở chung đã khiến anh ngày càng muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Đôi khi, tình cảm là thứ không thể nào khống chế được.
“Nói anh nghe, em lại gặp khó khăn gì nữa?”
Anh dịu dàng thủ thỉ.
“Chuyện công huân đó. Ông nội không chịu tham gia buổi đấu giá với em”.
Cô nằm lên đùi anh, ngửa mặt nhìn anh nói.
Không biết tại sao mỗi khi kể khổ với anh xong, cô đều cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nhất là khi nhìn thấy gương mặt cương nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926955/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.