Tại đại viện nhà họ Lưu. 
Bên trong nhà chính rộng lớn. 
Đối diện cửa là một chiếc bàn tám cạnh cổ xưa. 
Hai bên được bày biện ghế dựa sáng loáng. 
Trước kia chủ nhân của ghế dựa này là Lưu Bá Thiên. 
Nhưng bây giờ, lão ta đã không còn là chủ nhà họ Lưu nữa. 
Lão ta đang ngồi trên ghế dựa làm bằng gỗ táo ở một góc. 
Nhàn nhã híp mắt lại. Trên chiếc bàn vuông ở trước người ông ta có một ấm trà nóng hổi, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp chốn. 
“Ông nội, nhà họ Lưu chúng ta thật sự có cơ hội tham gia đấu giá mảnh đất công nghiệp ở thành Tây”. 
Lưu Tiểu Nguyệt đứng trước bàn kích động báo tin. 
Lưu Bá Thiên hờ hững mở mắt ra, nhìn cô một cái. 
Chẹp miệng tỏ vẻ không vui. 
“Tiểu Nguyệt, ông đã nói như thế nào rồi? Bây giờ cháu là chủ nhà họ Lưu, muốn làm gì cháu cứ tự quyết định là được”. 
“Nhưng mà ông mới là người sở hữu công huân. Nếu ông không chịu ra mặt, chúng ta không thể thành công được”, cô rối rít giải thích. 
Cô đã thuyết phục Lưu Bá Thiên suốt cả một buổi sáng, thế nhưng lão ta vẫn cứ bày ra thái độ lạnh nhạt giống như chuyện này chẳng liên quan tới mình. 
Thái độ đó khiến cô cực kỳ giận dữ. 
Thế nhưng cô vẫn phải cố nhẫn nhịn, dịu giọng khuyên nhủ. 
“Tiểu Nguyệt, không phải ông không chịu ra mặt cho cháu. Chẳng lẽ cháu nghĩ trong mấy gia tộc hàng đầu kia không có ai sở hữu công huân sao?” 
“Chưa nói tới các thành phố khác, chỉ riêng ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-hoang-than-vuong/926954/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.