Vệ Chiêu thấy Thái tử đột nhiên ngã xuống, vô cùng hoảng sợ.
“Điện hạ.”
Nàng đi tới bên cạnh Thái tử, phát hiện môi hắn trắng bệch, trên gương mặt xuất hiện vệt đỏ không bình thường.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Thái tử lắc đầu, kiên trì muốn tự mình bước đi. Lúc hắn đứng dậy có chút lung lay sắp đổ.
Vệ Chiêu nhanh tay đỡ lấy hắn. Lúc này nàng mới phát hiện toàn thân của hắn nóng bừng vô cùng dọa người.
“Điện hạ, ngài phát sốt rồi.”
Thái tử hất tay của nàng ra: “Không có việc gì.”
Làm sao có thể không có việc gì? Bị thương cùng việc phát sốt sao có thể coi là việc nhỏ, chỉ một chút sơ sót cũng có thể g.iết chết người.
Vệ Chiêu vội la lên: “Điện hạ, ngài không thể đi tiếp nữa …” Vừa nói, nàng vừa tiếp tục tiến lên dìu hắn.
Không ngờ Thái tử đột nhiên lớn tiếng mắng nàng: “Đi ra.”
Mấy ngày liên tiếp bất lực không thể khống chế được cảm xúc của bản thân cùng với việc lo lắng không biết tình hình dưới chân núi như thế nào đã khiến hắn hoàn toàn bùng nổ.
“Cô đã nói là cô không có việc gì. Một cung nữ hèn mọn như ngươi dám cãi lệnh của cô sao?”
Vệ Chiêu sững sờ không thể tin.
Thái tử bỏ mặc sự tồn tại của nàng, từ bên cạnh bước qua người nàng, tiếp tục kiên định tiến về phía trước.
Tối nay bất luận xảy ra chuyện gì, hắn phải xuống núi cho bằng được.
Vệ Chiêu vẫn đứng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548619/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.