Sau một đêm nghỉ ngơi, cơn sốt của Thái tử cũng hạ, cả người cũng lấy lại được tinh thần.
Khi sức khỏe hồi phục, vận khí của hai người dường như cũng quay trở lại, không chỉ tìm lại ngựa bị thất lạc trong rừng, trên đường xuống núi còn chạm mặt Vương Du đang lên núi lục soát.
Vương Du nhìn thấy Thái tử, vô cùng kinh ngạc, lập tức xuống ngựa hành lễ, “Thái tử điện hạ, ngài không có việc gì, thực sự quá tốt.”
Thái tử chỉ muốn biết tình hình dưới núi, “Mấy ngày cô không có mặt, mọi việc ở Liệp cung vẫn ổn?”
Ánh mắt của Vương Du lại né tránh, hắn cúi đầu không nói.
Thái tử thấy hắn do dự, quát hỏi: “Tại sao Vương Thống lĩnh không trả lời?”
Vương Du chỉ đành ấp a ấp úng nói: “Hết, hết thảy đều tốt.”
Thái tử híp mắt, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Nếu hết thảy đều tốt, vì sao Vương Thống lĩnh và binh lính dưới quyền lại mặc một đồ tang.”
Thái tử ngay lập tức rút kiếm ra, đặt ở trên cổ của Vương Du, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì đang gạt cô?”
Vương Du cúi đầu, nhìn y phục của mình, mặt hắn biến sắc, ngay lập tức quỳ xuống đất khấu đầu xin tha: “Thái tử tha mạng, thần không dám lừa gạt Thái tử, thật sự, thật sự thần cũng biết phải nói như thế nào.”
Thái từ nhìn hắn từ trên cao xuống: “Nói.”
Vương Du hạ quyết tâm, cắn răng một cái, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Thái tử: “Điện hạ, hoàng đế bệ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548620/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.