Khi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Vệ Chiêu vẫn chưa hoàn hồn. Nàng nhớ lại trận ám sát vừa rồi, ngực vẫn nổi trống liên hồi.
Mãi cho đến khi Thái từ bờ sông trở về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Điện hạ, ngài có phát hiện gì sao?”
Thái tử lắc đầu.
Hắn vừa mới kiểm tra một hồi đám mặc áo đen. Bọn chúng chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, không để lại bất kỳ dấu vết gì liên quan đến thân phận, một số kẻ chỉ bị thương cũng tự uống thuốc độc tự sát, không cho hắn có bất cứ cơ hội tra hỏi nào.
Bọn chúng đều là tử sĩ.
Vệ Chiêu thấy sắc mặt của hắn nặng nề, không khỏi lo lắng nói: “Điện hạ, tại sao thích khách có thể xuất hiện được trong khu đi săn.”
Đúng vậy, tại sao nơi này có thể xuất hiện thích khách được?
Đôi mắt của Thái tử tối sầm lại, “Có thể do cấm quân dưới chân núi canh giữ không nghiêm ngặt, nên mới có thể khiến cho thích khách trà trộn vào.”
Vệ Chiêu nghe vậy thì thở dài: “Nếu thích khách trà trộn vào, khả năng số lượng cũng không lớn, có lẽ vận khí của chúng ta không tốt, vừa khéo gặp phải bọn chúng.”
Vệ Chiêu nói như vậy, không khiến vẻ mặt của Thái tử giãn ra, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Cả khu vực đi săn đều được tầng tầng lớp lớp bảo vệ, dưới chân núi lại có hai vạn cấm quân canh giữ, phòng thủ kiên cố.
Vận khí của bọn họ không tốt, nến mới có “vừa khéo” gặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548618/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.