Bầu trời đêm mùa thu, sao giăng đầy trời. Gió đêm thổi qua khiến hương vị của thịt quay tràn ngập khắp khu rừng.
Vệ Chiêu nhìn chằm chằm những giọt mỡ rỏ xuống, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Thịt thỏ ở núi này thật sự quá thơm.
Thái tử dùng dao găm cắt lớp da của thỏ rừng, rồi không ngừng xoay tròn xiên thịt thỏ.
Vệ Chiêu ngưỡng mộ nhìn hắn, “Điện hạ, nô tỳ không ngờ ngài còn có thể nướng thịt thỏ.”
Thái tử liếc nhìn nàng, thở dài nói: “Cô cũng ngờ ngươi cái gì cũng không biết.”
Vệ Chiêu lờ mờ nhận ra sự ghét bỏ trong lời nói của hắn, vội vã chủ động nói: “Điện hạ, ngài có mỏi tay hay không, bằng không… ngài cứ để nô tỳ nướng thịt cho.”
Thái tử cảnh giác nhìn nàng một cái, “Không cần.”
Vệ Chiêu có chút thất vọng, không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu nhìn đàn kiến bò qua bò lại, tự trách nói: “Sáu tuổi nô tỳ đã vào cung, nên chưa từng ở lại nơi dã ngoại như thế này, cưỡi ngựa là do Tạ tiểu nương tử dạy nô tỳ, đến cả việc nướng thịt cũng phải khiến điện hạ động tay… nô tỳ thực sự quá vô dụng…”
Không ngờ nàng không chỉ không giúp ích được bất kỳ việc gì cho Thái tử điện hạ, ngược lại còn liên lụy đến hắn.
Nghĩ như vậy, nàng cũng càng lúc càng cảm thấy chán nản.
Thái tử nghe được sự sa sút trong lời nói của nàng, cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ khẽ liếc nàng một cái, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-tang-kieu/3548617/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.