Nhậm Phục Thu còn kinh khủng hơn, hắn trực tiếp đòi bạc, đòi người. Quốc khố không có lợi nhuận nên ai cũng đừng mong moi được một cắc nào trong miệng Nhậm lão thượng thư.
Tuyên Sở cẩn thận lùi về sau vài bước, cách ba nam nhân kia cho thật xa. Hắn không muốn chịu tai bay vạ gió, Sử Nghiêu thấy hắn lui về sau thì cũng thông minh lùi ra cùng,
Lạc Sinh thấy hai người này không có cốt khí như thế, trừng mắt nhìn mấy lần còn khinh thường hừ lạnh.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười cực kì hiền hòa, dùng một bộ dạng hoàn toàn vô hại hỏi: “Lạc khanh gia, trang phục bình thường anh vẫn mặc, hương liệu anh vẫn dùng mua ở chỗ nào?”
Lạc Sinh kì quái nhìn nàng một cái, thấy vẻ khiêm tốn thỉnh giáo của nàng thì đáp lời bằng một vẻ cực kì kiêu ngạo và đắc ý: “Do Lệ Tạ làm riêng. Ha ha, hoàng hậu nương nương hẳn là không biết trong Đại Đô có một nơi, nơi đó tập trung những kiểu trang phục và trang sức thịnh hành nhất của các quốc gia. Những kiểu thời trang còn đang thịnh hành trong cung thì ở đó đã lỗi thời, những kiểu trong cung còn chưa thịnh hành thì ở đó đã bán hết hàng. Từ áo choàng của nữ tử đến giày gấm của nam tử, từ khăn trùm đầu của Bắc Mạc đến dây chuyền của Nam Lương, còn có toàn bộ thợ may xuất sắc nhất Đại Chu. Đặt hàng quần áo ở đó thì đảm bảo là thiên hạ chỉ có duy nhất một bộ này, thỏa mãn nhu cầu cá tính của khách hàng.
Lệ Tạ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736303/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.