Đợi hài tử thiếp đi lần nữa, Thượng Quan Mẫn Hoa mới nói: "Quan thị các nơi đã được mở cửa, Mẫn Hoa muốn mời Hàn tiên sinh đưa Hương Tạ đến các thành thị khác đi."
"Hàn mỗ bất tài, Thượng Quan tiểu thư xin thỉnh vị cao minh khác."
Thượng Quan Mẫn Hoa phối hợp trả lời: "Người của Giám Sát Tư ít ngày nữa là được sắp xếp đến phụ tá ngài, đồng thời, bổn cung sẽ xin ý chỉ thánh thượng để có quyền thông thương hương liệu trong nước. Chuyện buôn bán tơ lụa trong nước sẽ do Hàn tiên sinh phụ trách, định hướng buôn bán từng nơi thế nào xin nhờ Hàn tiên sinh cân nhắc một hai." Nói xong, không chờ Hàn Sinh chối từ, nàng ôm con trai xoay người rời đi. Tuyên Sở vẫn nhìn chằm chằm Thượng Quan Mẫn Hoa suốt, hắn không thể hiểu được nàng bị khóa trong cấm cung, ở đâu ra người, ra bạc rồi tơ lụa để mở cửa hàng giữa một con phố sầm uất như thế này.
“Cửa hàng này là tâm nguyện của ta trước lúc tiến cung, do phụ thân ta tặng, có hi vọng của mẫu thân, còn có mọi người khắp nơi giúp đỡ. Lúc đầu đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, dần dà sinh lời như ý ta.”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhàn nhạt trả lời. Tuyên Sở cái hiểu cái không, vừa hay có xe ngựa đỗ lại, chỉ thấy Lã Minh Vọng đứng bên đó nháy mắt ra hiệu với bên này, ánh mắt tràn ngập thương cảm, có muốn che giấu cũng khó.
Trong xe truyền đến tiếng hừ lạnh trùng trùng điệp điệp, tuyên sở còn chưa kịp tới minh oan đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-cung-chi-chu/736302/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.