Đợi hài tử thiếp đi lần nữa, Thượng Quan Mẫn Hoa mới nói: "Quan thị các nơi đã được mở cửa, Mẫn Hoa muốn mời Hàn tiên sinh đưa Hương Tạ đến các thành thị khác đi." "Hàn mỗ bất tài, Thượng Quan tiểu thư xin thỉnh vị cao minh khác." Thượng Quan Mẫn Hoa phối hợp trả lời: "Người của Giám Sát Tư ít ngày nữa là được sắp xếp đến phụ tá ngài, đồng thời, bổn cung sẽ xin ý chỉ thánh thượng để có quyền thông thương hương liệu trong nước. Chuyện buôn bán tơ lụa trong nước sẽ do Hàn tiên sinh phụ trách, định hướng buôn bán từng nơi thế nào xin nhờ Hàn tiên sinh cân nhắc một hai." Nói xong, không chờ Hàn Sinh chối từ, nàng ôm con trai xoay người rời đi. Tuyên Sở vẫn nhìn chằm chằm Thượng Quan Mẫn Hoa suốt, hắn không thể hiểu được nàng bị khóa trong cấm cung, ở đâu ra người, ra bạc rồi tơ lụa để mở cửa hàng giữa một con phố sầm uất như thế này. “Cửa hàng này là tâm nguyện của ta trước lúc tiến cung, do phụ thân ta tặng, có hi vọng của mẫu thân, còn có mọi người khắp nơi giúp đỡ. Lúc đầu đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, dần dà sinh lời như ý ta.” Thượng Quan Mẫn Hoa nhàn nhạt trả lời. Tuyên Sở cái hiểu cái không, vừa hay có xe ngựa đỗ lại, chỉ thấy Lã Minh Vọng đứng bên đó nháy mắt ra hiệu với bên này, ánh mắt tràn ngập thương cảm, có muốn che giấu cũng khó. Trong xe truyền đến tiếng hừ lạnh trùng trùng điệp điệp, tuyên sở còn chưa kịp tới minh oan đã bị Chu Thừa Hi một cước đá khỏi xe. Đến lúc này hắn mới thực sự hieur ta sao Lã Minh Vọng luôn quăng cho hắn cái ánh mắt đồng tình tự giải quyết cho tốt kia. "Hoàng hậu tâm tình rất tốt?" Thượng Quan Mẫn Hoa liếc hắn một cái, nói: "Khó chịu, tránh xa một chút, con của ta còn đang ngủ!" Chu Thừa Hi một hơi ngạnh lại trong cổ họng, nuốt không được. Chờ hắn khống chế được tính tình, mới lười biếng mà hỏi thăm: "Đừng nói trẫm không nhắc nhở hoàng hậu, cách thời gian đóng cửa Sơ Thiện Đường chỉ còn có bốn mươi ba ngày!" "Đừng nói anh chưa suy nghĩ cẩn thận." Thượng Quan Mẫn Hoa trả lời, "Người của Sơ Thiện Đường đã có chỗ làm việc, không chiếm quốc khố của anh.” "Việc của Hương Tạ ta sẽ sai Sử Nghiêu đi làm, nhưng có điều, Lệ Tạ có tất yếu phải làm lớn như vậy không?" "Ta không thể kiếm ít tiền riêng cho con của ta mua sữa bột sao?" Gầm lên xong... Nàng lại cúi đầu đùa đứa nhỏ: "Bảo Bảo cười một cái, ha ha. Có thích nhiều bạc nữa hay không?" "Thích bạc như vậy, sao không gọi là Kim Nguyên Bảo luôn đi!" Chu Thừa Hi xấu xa châm chọc. Nàng ngẩng đầu. Chậm rãi cười cười, nói: "Con của ta lấy tên gì, lấy tự là gì không nhọc bệ hạ hao tâm tổn trí!" Chu Thừa Hi tức giận nện tấm ván gỗ, từ trong xe ngựa nhảy ra ngoài, khẽ quát một tiếng: "Hồi cung!" Thượng Quan Mẫn Hoa cầm cái trống nhỏ lúc lắc đùa vui với hài tử. Đột nhiên tên Chu Thừa Hi vừa bị nàng chọc tức chạy khỏi xe lại xuất hiện, tiến vào trong xe, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, cúi đầu trừng mắt nhìn nàng, nói: "Cô không muốn Sử Nghiêu đi làm chuyện này." "Đúng vậy." Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lúc lắc cái trống, tiểu hài tử vỗ bàn tay nhỏ khanh khách cười không ngừng, nàng cũng vui vẻ mà cười rộ lên. "Nguyên nhân? Sử gia trung thành tuyệt đối không thay đổi." Chu Thừa Hi nghĩ nghĩ, còn nói thêm, "Hương liệu cùng tơ lụa này - hai khối bánh nướng ngon này giao cho ai ta cũng không yên tâm." "Vậy hãy để cho bọn chúng chém chém giết lẫn nhau!" Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng đầu. Ánh mắt vừa băng vừa lạnh, lộ ra sát ý quyết tuyệt, nói nhỏ giọng: "Cục diện của thế gia mười hai châu phủ, chỉ có lợi mới có thể phá vỡ!" Chu Thừa Hi ngơ ngẩn. Sau đó lại chậm rãi lắc đầu: "Vậy là cô coi thường tầm nhìn của những tộc trưởng kia rồi. Chỗ này lợi nhuận tuy lớn, nhưng cũng không đủ cho bọn hắn xâu xé lẫn nhau. "Nếu như lại thêm vào trang sức, châu báu ngọc thạch với dụng cụ thì sao?" Thượng Quan Mẫn Hoa trầm thấp cười rộ lên, ẩn ý trong đó thật chằng chút hảo ý nào. Nàng nói thật nhe: "Hoàng đế bệ hạ của ta, ngài hoàn toàn không rõ thị trường của nữ nhân rộng lớn như thế nào!" Chu Thừa Hi nhìn nàng thật sâu, thấy vậy Thượng Quan Mẫn Hoa đang muốn hỏi hắn muốn làm gì, Chu Thừa Hi đã một tay ôm chặt lấy nàng. Từng trận môi hôn nồng nàn trút xuống. Hắn dùng tay che mắt nàng, ghì chặt nàng vào trong lồng ngực, đem nàng áp gần chính mình, như muốn đem nàng vân vê tiến trong cơ thể của mình. Hai người nồng nhiệt hôn, hôn đến cô gái trong ngực ý loạn tình mê, không biết thân tại nơi nào. Oa oa oa... Đứa nhỏ trên xe bị bỏ mặc hồi lâu, đột ngột khóc ré lên. Nữ tử đột nhiên trong cơn bão tình tỉnh lại, lập tức muốn đẩy nam tử trên người xuống. Chu Thừa Hi không ngẩng đầu lên, tiếp tục gặm cắn phần thân thể mềm mại kia, lầu bầu nói: "Mặc kệ nó!" Thượng Quan Mẫn Hoa hơi khom đầu gối. Chu Thừa Hi không có phòng bị trước, nhịn đau từ trên người nàng bò xuống. Hắn lạnh lùng nhìn đứa nhỏ đang khóc nỉ non, trong mắt hiện lên sát khí: "Lã Minh Vọng, bế tiểu hoàng tử đi chỗ khác!" Thượng Quan Mẫn Hoa lại đá hắn một cước, nói: "Không cho phép dọa con của ta!" Chu Thừa Hi chửi thầm vài câu, nói: "Chúng ta tiếp tục." Thượng Quan Mẫn Hoa đã chỉnh lại quần áo, vỗ nhè nhẹ vào lưng con trai, vừa nghe hắn nói nàng ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: "Không có tiếp tục, cũng sẽ không có về sau!" Chu Thừa Hi thấy nàng nói nghiêm túc, cười lạnh nói: "Hình như là cô khiêu khích ta trước!" "Ta khiêu khích anh?" Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cắn môi, đưa chân đạp hắn xuống xe, hét: "Đi chết đi!". Sau đó "rầm" một tiếng, đóng chặt cửa xe. Nàng cố gắng đè nén cảm xúc ham muốn do Chu Thừa Hi khơi lên, đem suy nghĩ chuyển lên kế hoạch mở rộng hiệu may, liên tưởng đến bốn đại đế quốc thời trang của kiếp trước, nàng lập tức bị kích động, như đang thấy hằng hà sa số tiền bạc đang vẫy gọi nàng. "Ha ha, Bảo Bảo, chúng ta ở nơi này tạo ra một đế quốc thời trang, toàn bộ mọi thứ của mommy sẽ để dành cho con hết!" Đứa bé tựa hồ nghe đã hiểu lời nàng nói, vui vẻ cười khanh khách. Thượng Quan Mẫn Hoa xúc động lại đem hài nhi mềm mại hôn hít không thôi. Từ sau khi hồi cung, Chu Thừa Hi điều tứ đại trợ thủ đắc lực của hắn tới Vĩnh Lạc Cung, lại ra lệnh cho bọn họ toàn lực phối hợp với kế hoạch của Thượng Quan Mẫn Hoa. Giang Nhất Lưu, Nhậm Phu Thu cùng Lạc có thái độ rất phức tạp đối với nàng, xen lẫn cả sự chán ghét nhưng lại không thể không nhẫn nại. Sử Nghiêu thuộc loại phán quan thiết diện, chỉ phụ trách việc giám sát. Thượng Quan Mẫn Hoa ngoắc ngoắc ngón tay với Tuyên Sở. Người phía sau không khỏi cảnh giác, rất cẩn thận mà hỏi thăm: "Có gì phân phó?" "Cách xa như vậy làm cái gì? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi!" Tuyên Sở cùng ba người khác lùi một bước dài, có ý nói nàng có việc gì thì cứ trực tiếp phân phó, bọn hắn nhất định làm theo. "Ta muốn biết các ngươi đã nhận thức rõ trách nhiệm phải gánh vác hay chưa?” Nàng ra vẻ nghiêm túc, nói cho năm người trước mắt, nhiệm vụ của bọn họ ra dấy lên xu hướng trang phục và trang sức ở Nam Lương, dùng hương liệu, tơ lụa, trang sức đổi lấy thật nhiều lương thực, tích trữ chuẩn bị phục vụ cho chiến tranh. Thanh âm của nàng rất trầm ổn, hỏi: "Các vị đã là chỗ dựa đắc lực của bệ hạ, hẳn sẽ muốn đem hết toàn lực cho chí lớn thống nhất thiên hạ của bệ hạ. Vì vậy, chuyện này chỉ cho phép thành công." Lạc sinh khẽ cười một tiếng, vừa phủi phủi áo bào dùng tơ bạc tuyển chọn cực kì kí lưỡng mà thêu thành vừa nói: "Hoàng hậu nương nương, cách mà người nghĩ ra rất có khả năng kích động xúi giục, nhưng là người đã cân nhắc tình huống thực tế chưa? Người hiểu rõ trình độ dân sinh của Nam Lương sao? Người cũng biết vương tử Lương Tố của Nam Lương cũng đang nhìn chằm chằm vào Đại Chu ta, hắn sao có thể cho phép nhiều lương thực chảy vào Đại Chu như vậy được?" "Hoàng hậu nương nương, ý kiến cá nhân của người không thể đại biều cho ý kiến của đa số người. Bệ hạ dung túng người, không có nghĩa là người có thể lấy toàn bộ Đại Chu ra đánh cược được!" Giang Nhất lưu vỗ vỗ vạt áo, nói bằng giọng rất khinh thường giễu cợt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]