“Sếp… Mẹ tôi gọi điện bảo phải về nhà gấp, tôi xin phép ra về trước ạ.”
Ngày hôm nay Trần Bân đã bị thái độ thất thường của Trác Diệu dọa sợ không ít lần. Nếu cứ tiếp tục thế này, không chừng không cần phải đợi đến già mà anh ta đã vì bệnh tim mà “thăng” mất.
Trần Bân cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn đang dài lắm, anh ta còn nhiều điều chưa làm được, chưa muốn đi gặp cụ kị sớm thế đâu. Cho nên trong ba mươi sáu kế, chuồn vẫn là thượng sách.
Trần Bân vừa nói dứt câu, không đợi sự cho phép của Trác Diệu đã nhanh chóng đứng dậy mà vắt chân lên cổ chạy ra khỏi nhà hàng.
Sau khi Trần Bân đã rời đi một lúc lâu, lúc này cô gái đang ngồi cạnh Trác Diệu mới chủ động lên tiếng:
“Đây là lần đầu tiên trong đời chị thấy có người tạt nước vào em đấy. Đã thế chị lại còn bị vạ lây. Xem ra mấy năm nay em ở trong nước làm mất lòng không ít người nhỉ? Lại còn là những người không dễ chọc.”
Kiều Ngôn Hinh vừa nói vừa gõ gõ móng tay lên mặt bàn, thỉnh thoảng còn đảo mắt nhìn sang bên cạnh mình, giống như đang cố tình dò xét biểu cảm của Trác Diệu vậy.
“Không chơi với em nữa. Chuyện em nhờ, chị cũng đã hoàn thành rồi. Bây giờ chị có việc phải đi đây, sắp đến giờ hẹn của chị với bạn trai rồi. Buồn đến đây cũng không được quên lời hứa của em với chị đâu đấy, chiếc túi mới nhất của Yves
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625993/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.