“Tao hết nói nổi mày rồi.”
Trần Thu Nguyệt nói rồi liền vươn tay đỡ Trịnh Vân dậy. Thế nhưng cơ thể cô ta cứ như thể không xương, dù bà ta có cố sức thế nào cũng không thể kéo cô ta đứng dậy. Ánh mắt Trịnh Vân một mực dán lên người Trác Diệu, miệng vẫn không ngừng “cầu cứu” anh:
“Trác Diệu, em đau quá. Anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”
“Đứng lên đi.”
Trác Diệu nói rồi liền cúi người xuống, bế bổng Trịnh Vân lên theo kiểu bế công chúa.
“Đi thôi, mau đưa con bé đến bệnh viện. Để lại sẹo trên cơ thể là không được đâu.”
Trần Thu Nguyệt nói rồi sốt sắng đẩy Trác Diệu đi về phía cửa. Căn phòng mới đây còn ồn ào hiện chỉ trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Trịnh Lam trong căn phòng trống.
Không gian yên lặng đễn mức Trịnh Lam gần như có thể nghe thấy tiếng thở lẫn nhịp tim của chính mình. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, không khỏi cảm thấy đau đầu vì mớ hỗn độn đang được bày ra trước mắt.
Nhưng việc cũng đã rồi, cô cũng không thể nào không dọn dẹp. Nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương, xử lý sát trùng miệng vết thương rồi băng bó cẩn thận, sau đó Trịnh Lam mới cầm lấy chổi và xúc rác gom lại hết mảnh vỡ thủy tinh cho vào trong bao rác đen.
Mọi chuyện xảy ra, cô tự nhận thấy bản thân mình không hề có lỗi. Cho nên cô không có dự định sẽ đến bệnh viện xem tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625982/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.