“Không phải trước khi đến đây mẹ đã có đáp án rồi sao? Xem ra hiện tại con có nói gì thì cũng vô dụng, cho nên con cũng không cần cố gắng cãi cọ với mẹ làm gì.”
Thái độ của Trịnh Lam vô cùng hời hợt, nhưng cô dám tự tin những lời mình nói không phải đại nghịch bất đạo gì, càng không tỏ ra bất kính với trưởng bối. Nhưng trong mắt Trần Thu Nguyệt, thái độ này của cô lại chính là đang khiêu khích bà ta, khiến cho bà ta cảm thấy giận dữ ngút trời, ngay lập tức cầm lấy ly nước con gái vừa rót cho mình mà hất thẳng về phía Trịnh Lam:
“Càng ngày càng không có phép tắc. Con còn xe mẹ là mẹ của con sao? Còn xem Trịnh Vân là em gái con sao?”
Trịnh Lam hoàn toàn không ngờ được sẽ xảy ra tình huống này, cho nên thật sự cô không tài nào né kịp. Tất nhiên, ly nước kia đã làm ướt một mảng lớn da đầu cô. Nước từ trên tráng chảy tong tỏng xuống gương mặt đã sớm trắng bệnh của cô, cho nên nhìn diện mạo của Trịnh Lam càng thêm phần đáng thương, nhợt nhạt.
Hai tay Trịnh Lam vô thức cuộn chặt lại thành hình nắm đấm, cổ họng tựa như có một tảng đá nặng mắc ở giữa, khiến cô muốn nói cũng không thể nào nói ra thành lời.
Phải qua đi một lúc lâu, cho đến lúc nước đã ngấm dần vào da thịt, Trịnh Lam mới có thể khó khăn mấp máy môi rồi thốt ra từ cổ họng mấy chữ mang thanh âm nghẹn ngào:
“Vậy mẹ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chi-chua-toi/2625984/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.