Ngày hôm sau, Thiên Minh bỗng đến trước cửa nhà của cô. Anh hôm nay muốn đến đây để thưa chuyện cùng ba của cô. Đợi một lúc thì mẹ của cô ra mở cửa. Thiên Minh lễ phép chào hỏi, bất đắc dĩ bà cũng cho anh vào trong.
" Dạ em chào thầy!"
Ba cô ngước mặt lên nhìn anh, trong lòng không thoát khỏi sự ngạc nhiên.
" Cậu đến đây làm gì?"
" Hôm nay em đến để muốn thưa chuyện của em và Vân Anh. "
" Nếu vậy thì không cần. Mọi chuyện trước kia tôi đã nói đầy đủ với cậu cả rồi, mau về đi. Sau này đừng tìm đến con bé nữa." - Ông nhàn nhạt nói.
Thiên Minh cười nhạt, quả thật người thầy này của anh vẫn không thay đổi. Vẫn cứ cứng rắn, dứt khoác như thế. Cái ánh mắt bức người đó vẫn khiến anh phải nể phục.
" Vân Anh công nhận quả thật có phúc khi có thầy là ba của em ấy dù rằng thầy không là ba ruột nhưng vẫn yêu thương em ấy hết lòng"
Anh nói ra một câu khiến cho ba cô phải sững người.
" Chuyện này sao cậu biết được ?" - Ông e ngại mà hỏi lại.
" Không những em biết được chuyện này mà còn biết được chuyện thầy rất rõ về thân phận của em ấy. 19 năm trước là chính ba em đã giao Vân Anh cho thầy nhờ thầy nuôi dạy em ấy. Cũng từ ngày đó thầy đã rời khỏi tổ chức đúng không Dương phó chủ?" - Thiên Minh cười lạnh hỏi.
" Cậu...Cậu muốn gì?"
Loading...
" Sao thầy ngạc nhiên thế? Trước đây thầy với ba em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723561/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.