Ngày hôm sau, Thiên Minh lập tức đưa Vân Anh về lại thành phố. Trong lòng cô thấp thỏm không thôi, cô không biết nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa cả.
" Cứ bình thường là được rồi, đừng căng thẳng như thế!" - Anh nhận thấy cô cứ buồn rầu nên lên tiếng trấn an.
" Anh chỉ giỏi nói thôi, em mới là người chịu trận cơ mà "
" Vậy em muốn thế nào? "
" Thế nào thì anh phải nghĩ giúp em chứ! Cái gì cũng đưa cho em hết là sao chứ!" - Vân Anh bực bội quát anh.
Thiên Minh lắc đầu khổ sở, tình hình thế này tốt nhất kaf anh nên im lặng nếu không Tiểu quỷ này nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống anh ngay tức khắc.
" Mấy ngày tiếp theo cứ ở nhà vui vẻ với ba đi. Mọi chuyện anh sẽ nghĩ cách "
Vân Anh bĩu môi nhìn anh. Cái bộ dạng lúc này của anh đúng là làm cô tức chết mà. Cô thì đang rất rầu não vậy mà anh cứ ung dung như không có chuyện gì đúng là vô tâm.
Buổi chiều về đến thành phố, anh đưa cô về nhà trọ trước.
" Lát em sẽ đón taxi về với ba, anh cứ về công ty đi "
" Được rồi, có gì thì gọi cho anh"
Sau đó Thiên Minh cũng rời đi. Vân Anh bước vào trong sắp xếp ít đồ rồi lại quay về nhà. Vốn dĩ trước kia cô có thể sống trong ngôi nhà rộng lớn này nhưng vì không muốn nhớ đến những chuyện buồn nên mới quyết định thuê trọ tự mình sống. Về đến nhà, bộ dạng cô cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723560/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.