Vân Anh nhắm chặt hai mắt không dám nhìn tiếp nữa. 18 năm cuộc đời. Thời khắc đau khổ nhất cũng không đau bằng khoảnh khắc này.
Dù rằng nhiều lần anh có làm cô buồn nhưng anh còn tốt với cô hơn bất cứ người thân nào của cô. Vân Anh tự trách bản thân mình.Tại sao lại có thể có ý nghĩ bỏ đi chứ? Tại sao lại không nghĩ đến cảm nhận của anh? Không nghĩ đến lo lắng của anh? Tại sao cô lại là bỏ đi chứ? Tại sao côcó thể bỏ rơi anh?
Chính là vì cô mà hại anh đến nông nỗi này. Vì cô mà anh nguy hiểm. Vì cômà anh đau đớn. Tất cả là tại cô. Nếu cô không tồn tại trên cuộc đời này. Anh khi xưa đã không cần vất vả như vậy. Nếu cô không tồn tại trên cuộc đời này. Hiện tại anh cũng không phải chịu đựng như thế.
Tại sao cô lại xuất hiện trong cuộc đời anh chứ? Tại sao?
Đám đán em của ông vẫn mặc kệ anh đau đớn mà vẫn vô tình đánh xuống. Một gậy cuối cùng quả thật như lo sợ mà đánh thẳng vào ống chân anh.
" AAAAA...."
Thiên Minh nhịn không nổi mà hét lớn. Đau đến cả người đều ngã khụy.
" 5...4...3.." Lâm Vũ Phong vô tình cứ đếm. Nếu như sau năm giây anh không đứng dậy thì người chịu đau đớn sẽ là Vân Anh. Nghĩ đến đấy Thiên Minh liền mặc kệ chân đã đau như từng chiếc xương đều vỡ vụn. Đau đến đầu óc mơ hồ. Cắn chặt răng mà đứng lên. Nhưng chân anh hoàn toàn không còn lực. Đứng lên chưa được đã ngã khụy xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723543/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.