Thiên Minh nhanh chóng chạy xe đến điểm hẹn với Lâm Vũ Phong. Vừa đến khu nhà hoang ấy anh đã đánh mấy tên thuộc hạ của ông ta nằm la liệt dưới đất. Anh từng bước đi vào trong. Thiên Minh đạp mạnh cánh cửa bước vào.
" Lâm Vũ Phong. Ông ở đâu? Mau ra đây!" - Anh lớn giọng gọi ông ra. Đúng lúc này ông ta từ từ bước ra, vừa cười lại vừa vỗ tay khen thưởng cho anh.
" Không hổ danh là chủ tịch Thiên Minh. Đại thiếu gia Trần gia. Bản lĩnh rất lớn, lại dám một mình đến đây, đáng khen"
" Không cần nhiều lời, thứ ông cần đang ở đây còn giờ thì mau thả Vân Anh ra "
" Này! Đừng nóng. Mau đưa Vân Anh tiểu thư ra đây, kẻo đây chủ tịch Thiên Minh lại nóng giận"
Hai tên thuộc hạ nhanh chóng vào trong đưa Vân Anh ra. Thiên Minh vừa nhìn thấy cô thì liền kích động định bước lại nhưng bị thuộc hạ của ông ngăn cản.
" Trần Thiên Minh. Sao anh lại ngốc đến vậy? Đã bảo là không được đến rồi mà! Lập tức rời khỏi, nhanh đi. Nếu ở đây thì anh sẽ chết thật đấy. Cầu xin anh mau đi đi" - Vân Anh khóc lớn.
" Muốn đi thì cùng đi, anh không thể để mất em được"
" Đúng thật là cảm động quá đi, thấy hai cô cậu tình cảm sâu đậm như vậy tôi thấy thật có lỗi đó. Hay vầy đi, để tôi tiễn hai người một đoạn nha, cùng nhau hội ngộ nơi âm tào địa phủ "
Ông nói xong thì liền có một tên thuộc hạ cầm gậy sắt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/1723542/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.