Vào giữa tháng ba, Thẩm Tây Thừa đi công tác ở nước ngoài trở về, bất ngờ là lần này anh lại có chút kì lạ hơn so với trước đây. Đến cả chính cô cũng không biết đó là cái gì.
Đèn phòng khách không bật, chỉ có sự yên lặng và lạnh lẽo trong căn hộ làm cô thoát rùng mình, cô nhìn Thất Thất đang đứng cạnh cửa ban công đã được đóng chặt nhìn cô vẫy đuôi.
Bên ngoài là bóng dáng cao lớn của Thẩm Tây Thừa, anh trầm ngâm đứng ngoài ban công hút thuốc lá, trong đôi mắt có nhiều hơn sự phiền muộn và phức tạp.
Gió khuya lạnh đến từng tấc da thịt anh cũng không bận tâm. Bóng lưng ấy trong bóng đêm cô quạnh và trở nên đơn độc. Anh cứ nhìn vào màn đêm vô tận phía trước.
Khúc Yên để balo xuống, mở cửa ra, cơn gió lạnh làm toàn thân cô run lên một cái, cô nhẹ giọng hỏi :''Có tâm sự hả? Có muốn chia sẻ ra không?''
Thẩm Tây Thừa quay lại nhìn cô, dập điếu thuốc trong tay đi, trầm giọng nói :''Không có gì.''
Khúc Yên nhìn anh, cũng cảm thấy mình không nên chạm vào lòng trắc ẩn của anh, nhẹ nhàng đi tới trước mặt ôm Thẩm Tây Thừa. Tay luồn qua ôm chặt em anh.
Cái ôm của cô vô cùng dịu dàng, nó mang đến cho anh sự bình yên lạ thường, cảm xúc phức tạp cũng vì thế mà nguôi ngoai đi phân nửa, cô nhỏ giọng nói :''Không sao hết, không sao hết.''
Ít khi thấy anh hút thuốc rồi trầm tư như thế này. Cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-chay-tinh-yeu/2600561/chuong-228.html