Học đường là khoảng thời gian đẹp nhất, khoảng thời gian của sự vô lo và những kỉ niệm bên bè bạn, trường lớp. Và là những thước phim đến sau này khi trưởng thành cũng khó có thể nhìn thấy lại được. Đó là thời thanh xuân là những gì quý giá nhất đời người chỉ diễn ra một lần duy nhất. Họ quý mến nhau, họ cười đùa vui vẻ và ở bên nhau, họ lấp đầy cho nhau những khoảng trống trong tâm hồn. Nhưng đôi khi, sự chiếm hữu và nỗi đau của tình yêu học trò tưởng chừng ngây ngô nhưng sâu sắc khiến cho những giọt nước mắt rơi, khiến người ta có thể trở nên ích kỉ.
Họ là mười hai con người, với mười hai tính cách khác nhau, trong họ cũng hình thành tự mãn, ích kỷ, tham lam dù rằng trong một tập thể đó họ luôn cần có nhau. Chỉ qua con người sống ở đời cần phải học hỏi rất nhiều thứ để trưởng thành, họ cũng là đứa trẻ đang trong tuổi lớn, tiếp thu những thứ xinh đẹp xung quanh hình thành con người hoàn chỉnh. Thế nên họ phải cần va chạm thật nhiều, học cách hòa hợp và bảo vệ lẫn nhau.