Chương trước
Chương sau
Mã Phi mười bốn, Ma Kết và Yến Ly cùng bước sang tuổi mười ba. Ba người bọn họ cùng học tại một trường cấp hai trong thành phố, và không bao giờ ngừng thân thiết với nhau.

Bốn năm từ lần gặp mặt đầu tiên của họ trong khuôn sân phía sau trường tiểu học, kết bạn và chơi cùng nhau, họ là những người bạn luôn lo nghĩ cho nhau. Ma Kết lúc nhỏ năng động bao nhiêu, càng lớn càng trầm tính và mang khuôn mặt điềm tĩnh xinh xắn, với đôi mắt nâu ít khi dao động. Yến Ly vẫn như trước, đáng yêu và nghịch ngợm, nhỏ rất hay cười và được mọi người yêu quý. Người con trai với đôi mắt màu lam trong suốt, Mã Phi hệt như một người anh lớn trong cái gia đình ba người này. Ôn nhu, tốt bụng và có đôi chút lạnh lùng, nhưng vẫn rất ấm áp. Ba tính cách hoàn toàn khác nhau, đó là cách họ bổ sung cho nhau những khuyết điểm của bản thân.

Gia đình Mã Phi hiện đang định cư bên nước ngoài, và anh là người duy nhất còn sống tại cái quê hương này. Anh không thường nói về gia đình mình, thay vào đó là lẩn sang những chuyện khác như muốn đánh trống lảng. Điều duy nhất anh kể về người thân chính là cậu em trai trạc tuổi Yến Ly và Ma Kết, một người em đã gần bảy năm anh chưa một lần gặp lại, và Mã Phi không hề nói ra tên của cậu em đó.

Tình bạn giữa Ma Kết và Yến Ly chưa một lần sứt mẻ, chưa một lần hai cô nàng giận nhau về chuyện gì đó. Nếu Yến Ly đôi lúc bốc đồng, Ma Kết sẽ là người xoa dịu, và ngược lại cũng như vậy. Họ có thể tâm sự dường như mọi thứ cho đối phương, những chuyện mà họ không thể nói cho Mã Phi.

Dù thường xuyên nhận được trợ cấp từ gia đình, Mã Phi vẫn trang trải mọi thứ trong cuộc sống bằng những công việc làm thêm mà một đứa trẻ mười bốn tuổi có thể làm. Do đó, anh thường xuyên vắng nhà, thậm chí có hôm không về. Nhưng điều đó không có nghĩa, tình bạn giữa họ trở nên xa cách.

***

"Kết Kết này, m-mình... thật sự mình..."

Nhìn cô bạn vốn suốt ngày nghịch ngợm đủ thứ chuyện trên đời tự nhiên lại làm bộ dạng ngại ngùng với khuôn mặt cứ cúi gầm xuống, Ma Kết chớp mắt một cái, cô nhanh chóng đoán ra được điều mà Yến Ly đang nghĩ đến khi nhỏ cứ mím chặt môi. Uy vậy, cô vẫn để Ly tự nói ra.

"Mình... mình có nên tỏ tình với Phi Phi không?!!"

Bất chợt nhào tới, hai tay chống lên mặt bàn, Yến Ly bất ngờ xấn người tới, khuôn mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào đôi mắt thoáng ngạc nhiên của Ma Kết. Yến Ly sau đó ngồi bình thường lại, nhưng đầu vẫn cứ suy nghĩ mông lung khiến cho khuôn mặt cứ đỏ ửng cả lên.

Nhìn bộ dạng đầy nữ tính của Yến Ly, Ma Kết thật không biết phải nói gì. Đây không phải lần đầu, dường như tất cả mọi chuyện liên quan với Mã Phi đều khiến nhỏ bấn loạn cả lên. Ma Kết đâu phải không biết, Ly thích anh, thậm chí là rất thích, bởi dù cho cô là người đầu tiên nhỏ nói ra, sự tinh ý quá đỗi đã khiến Ma Kết nhận ra từ lúc nào. Ngay từ lần gặp đầu tiên giữa họ, chẳng phải Yến Ly đã bắt đầu có tình cảm với Mã Phi còn gì. Nếu nói về Mã Phi, Ly thậm chí có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ đồng hồ một cách đầy hớn hở, và nhỏ luôn kể cho Ma Kết nghe tất cả mọi chuyện của bản thân nhỏ, trong bộ dạng rụt rè và nhút nhát như một thiếu nữ mới lớn. Nhưng dù biết rõ như vậy, tại sao Ma Kết vẫn không thể cho Yến Ly bất kì lời khuyên nào? Tại sao miệng cô cứ cứng ngắc không tài nào phát thành lời được?

"Thật ra, dạo gần đây... có rất nhiều cô gái ở trường để ý Phi Phi... nên... mình hơi sợ... Nếu chẳng may anh ấy thật sự đồng ý một ai đó, mình... mình..."

Không phải hơi, Yến Ly thật sự rất sợ. Những bạn nữ lớp nhỏ, những đàn em khối dưới, cả khối trên gần đây thường xuyên kéo nhỏ lại mà hỏi về Mã Phi. Một người con trai lạnh lùng nhưng ôn nhu, thành tích học tập xuất sắc lại có ngoại hình nổi bật với đôi mắt lam tuyệt đẹp, Ly không hề ngạc nhiên khi bất kì ai thích anh cả. Nhưng... nhỏ sợ, nhỏ đương nhiên rất sợ hãi... Cảnh tượng anh tay trong tay với một ai đó ngoài nhỏ, cả trong mơ Yến Ly cũng không muốn nhìn thấy!!

"Vậy cậu cứ thử nói thật lòng mình xem! Mình nghĩ, anh Phi cũng thích cậu mà!"

Trong đôi mắt đen của Yến Ly phản chiếu nụ cười và nét mặt dịu dàng của Ma Kết. Đôi mắt nâu hơi híp lại, miệng tạo thành nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp, đó như tiếp thêm cho Ly sức mạnh. Luôn như vậy, cô luôn động viên nhỏ, luôn luôn. Bởi vì có Ma Kết, nhỏ mới đủ sức duy trì cái tình cảm đơn phương thầm lặng của chính mình.

"Cậu sẽ ở bên mình, phải không?"

Đôi mắt Ma Kết hơi mở to, chớp chớp vài cái. Nhưng khuôn mặt của Yến Ly lúc này, cô không tài nào từ chối được. Lại nở một nụ cười nhu mì khác, Ma Kết nắm lấy đôi bàn tay vốn đang nắm chặt tay mình, như một lời đồng ý.

"Mình ngoéo tay nhé!"

Nhìn ngón út đang đưa ra của Yến Ly, Ma Kết có chút ngập ngừng. Dù cho đây là người bạn thân nhất, dù cho chỉ đơn thuần một cái ngoéo tay, nhưng chẳng hiểu sao Ma Kết không thể ngừng phân vân. Cô đang nghĩ gì, chính bản thân cô cũng không biết. Tuy vậy, một lần nữa, cô lại bị Yến Ly làm cho mềm lòng. Nhìn hai ngón út móc vào nhau, nhìn nụ cười tươi rói của Ly, Ma Kết cũng mỉm cười.

"Kết Kết luôn vì mình phải không? Cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu! Lời hứa này, hãy luôn giữ nhé!"

Nhìn theo Yến Ly vui vẻ chạy khỏi, Ma Kết mới nhìn xuống cái ngón út ban nãy thực hiện lời hứa cùng nhỏ. Vẫn giơ ra như vậy, đôi mắt nâu kia dường như trở nên lạnh lẽo và khổ sở. Tại sao, cô lại cảm thấy đau đớn như thế này? Cảm giác này, cái cảm giác như hàng ngàn kim nhọn đâm vào ấy, là Ma Kết đang ganh tỵ sao? Cô, rốt cuộc đang nghĩ gì? Một lần nữa, nhìn vào cái ngón út kia, đôi mắt ấy vẫn như vậy, dao động nhưng lặng lẽ.

Ma Kết tự hỏi chính mình, nhưng cũng là câu hỏi mà cô không thể nói cho Yến Ly biết.

Ly Ly, nếu mình nói... mình cũng thích Mã Phi... cậu sẽ tha thứ cho mình, phải không?

***

"Em thích anh! Rất thích anh, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở sân trường tiểu học ngày hôm ấy!"

***

"Nè, cậu sẽ không tin những gì mình sắp nói đâu! Anh ấy vừa tỏ tình với mình đấy! Anh ấy vừa nói thích mình đấy!! Nè, mình nên làm gì đây?!!"

Đó là câu nói vui mừng đến hạnh phúc khi Yến Ly vừa ôm chầm lấy Ma Kết vừa nói đến tưởng chừng nước mắt sắp chảy ra ngay khi cô vừa mở cửa. Nhỏ mừng, nhỏ thật sự hạnh phúc đến trái tim muốn nhảy bật ra ngoài. Nhỏ mừng, nhỏ thật sự muốn nói cho cả thế giới này biết. Tất cả là nhờ Ma Kết, nếu không nhờ Ma Kết động viên, nhỏ không bao giờ có thể thổ lộ với Mã Phi, người con trai cũng thích nhỏ.

Như thường lệ, ngồi trong phòng của Ma Kết, Yến Ly vừa hạnh phúc vừa kể lại mọi thứ. Nhỏ kể về anh, nhỏ kể về lúc nhỏ nói ra tình cảm của mình, và nhỏ hạnh phúc khi anh đồng ý tình cảm của nhỏ bằng một nụ cười dịu dàng và cái gật đầu của anh. Không nói quá nhiều, nhưng Yến Ly thật sự đã cảm thấy, không còn một ai có thể hạnh phúc hơn nhỏ nữa cả!

Yến Ly không hề nhận ra trong khi nhỏ đang thao thao bất tuyệt về mọi thứ, Ma Kết ngồi đối diện nhỏ, dù cho cô luôn mỉm cười theo từng lời của Ly, nhưng đó lại là một nụ cười gượng ép. Đôi bàn tay giấu bên dưới đan chặt vào nhau đến run bần bật, cô cảm thấy mắt mình cay xè. Dù cho người bạn thân nhất của cô vừa tìm được hạnh phúc ở người con trai mà nhỏ xem là quan trọng nhất, Ma Kết chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, khi lồng ngực cô không thôi đau nhói như hàng ngàn tên nhọn đâm xuyên vào. Cô, quá xấu xa phải không?

"Chúc mùng cậu nhé! Cơ mà, thành đôi rồi, đừng nói hai người sẽ bỏ mình nhé!"

"Ể? Làm gì có cơ chứ!!"

Trong khi Ma Kết nửa đùa nửa thật và nở nụ cười nghi hoặc, Yến Ly tay xua xua chợt đứng dậy. Nhỏ đi vòng ra phía sau lưng Ma Kết, bất ngờ ôm chầm lấy cô gái nhỏ đang đấu tranh với mớ hỗn độn xúc cảm của chính mình. Dịu dàng và đầy ấm áp, khác hẳn mấy cái ôm thô bạo thường ngày của một cô gái nghịch ngợm, vô tình khiến Ma Kết bị sự kinh ngạc chiếm hữu.

"Cảm ơn cậu, Kết Kết! Chúng ta sẽ mãi là bạn, cậu ha?"

Đôi mắt nâu của Ma Kết mở to ra, từng lời từng chữ của Yến Ly như đang đâm vào trái tim của cô. Cô rõ ràng đã quá ích kỉ, cô rõ ràng đã quá nghĩ cho bản thân mình. Với người bạn thân tốt như Yến Ly, Ma Kết quả xấu xa với cái sự ganh tỵ đáng khinh của mình.

Một cách ngập ngừng và có chút ái ngại, bàn tay Ma Kết đặt lên bàn tay Yến Ly đang choàng qua ôm lấy mình.

"Đương nhiên rồi, mãi là bạn..."

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!"

Hai cô gái nhìn nhau phì cười. Nhưng trong nụ cười tưởng chừng giống nhau của mỗi người lại chứa đựng thứ xúc cảm khác nhau, cùng với những suy nghĩ mâu thuẫn lẫn nhau. Họ đã chọn đúng mà nhỉ...

***

Vui vẻ tung tăng bước đi trên đường, Yến Ly ôm chặt chiếc hộp gói giấy quà màu hồng nhạt và chiếc nơ đáng yêu. Mỗi bước, nhỏ lại ngâm nga hát theo từng giai điệu, trong khi nụ cười ngày một tươi tắn trên khuôn mặt sáng sủa của nhỏ. Thỉnh thoảng, Yến Ly lại ôm chầm lấy cái hộp quà ấy mà cười một mình.

Ngày hôm nay, là ngày Valentine. Đã rất cực lực, một đứa con gái sinh ra không hề đụng tay đến việc nhà như nhỏ mới có thể tự tay làm ra một cái Chocolate mà theo nhỏ là hoàn hảo như vậy. Hôm nay, nhỏ muốn gặp Mã Phi, muốn nhìn thấy anh ăn Chocolate nhỏ làm và mỉm cười khen nhỏ. Chỉ nghĩ đến đây thôi, Yến Ly đã không thể ngừng cười trong hạnh phúc.

Cái thang máy đang sửa chữa của khu chung cư nơi Mã Phi ở không đủ khiến sức sống trong Yến Ly biến mất. Một cách vui vẻ, nhỏ bước lên từng bậc thang và không hề xem đó là một cái gì đó quá nặng nhọc, dù cho nhà Mã Phi nằm ở tầng mười.

Căn hộ nơi Mã Phi nằm gần sát cầu thang bộ, và khi vừa chuẩn bị bước ra khỏi những bậc thang, Yến Ly chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Chẳng biết nhỏ đã nghĩ gì khi chợt nấp vào một bờ tường và nhìn ra ngoài. Có chết nhỏ cũng không quên được, cảnh tượng trước mắt nhỏ lúc đó.

"Anh phải ăn thật đầy đủ đấy nhé! Dạo này anh chẳng chịu quan tâm sức khoẻ của mình gì cả, không tốt đâu Mã Phi!"

"Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng, Ma Kết! Cảm ơn em đã đến!"

Tại sao Kết Kết bước ra từ nhà của Mã Phi? Tại sao hai người họ lại thân thiết đến vậy? Tại sao họ có thể nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy? Tại sao họ cư xử như thường xuyên gặp nhau? Rõ ràng Mã Phi chỉ vừa trở về và nhỏ khó khăn lắm mới biết được, vậy mà tại sao Ma Kết dường như đã biết rõ điều đó? Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Yến Ly, khiến đầu nhỏ quay vòng và trở nên rối bời.

Kết Kết chỉ đến nhà anh ấy chơi thôi mà! Chỉ đơn giản vậy thôi!! Họ không có...

Bao nhiêu biện hộ cho chính những nghi ngờ của mình trong đầu Yến Ly bị dập tắt khi trước mắt nhỏ, Mã Phi vừa hôn vào má Ma Kết. Mà dù cho đó chỉ là anh nói nhỏ gì đó đi chăng nữa, nhỏ hoàn toàn không chịu được. Gần đây anh trở nên lạnh nhạt với nhỏ, trong khi nhỏ tưởng bản thân đã làm gì sai, chẳng lẽ đây chính là lí do? Dù cho nhỏ hoàn toàn không muốn tin... tại sao...

Chiếc hộp đựng Chocolate chứa biết bao tình yêu mà Yến Ly dành cho Mã Phi trượt khỏi tay và rơi bộp xuống đất, nhưng âm thanh không đủ lớn để ai đó có thể nhận ra, kể cả Ly. Hụt hẫng, đau đớn, nhỏ cảm giác như toàn bộ thế giới của nhỏ vừa sụp đổ. Nước mắt nhỏ, không tài nào ngừng rơi được. Nhặt lấy chiếc hộp kia, Yến Ly vứt nó vào thùng rác rồi bước xuống cầu thang ban nãy. Vẫn là những bậc thang ấy, nhưng giờ lại nặng trĩu, nặng như chính tâm hồn nhỏ lúc này...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.