Song Tử đẩy cánh cửa hội trường chạy ra, cậu đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh. Mới đây mà đã chẳng thấy đâu, thật sự khiến cậu có chút bực bội. Nhìn về phía bên trái, Song Tử hình như thấy một ai đó đang đứng bên ngoài, đôi chân bất giác tiến về phía đó.
Song Tử có thể nhìn thấy, cô gái với bộ váy màu đỏ dài gần đầu gối, nhưng lại ướt sũng. Cậu đương nhiên nhận ra đó là ai, và khi Song Tử định đi lại thì cô gái kia, chợt ngồi khuỵu xuống đất.
Truyền vào tai Song Tử lúc này, với không khí tĩnh lặng ngoài này, cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng khóc thút thít. Nhìn hai bả vai cứ run lên liên hồi, Song Tử tự nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói. Bước lại gần hơn, mãi một lúc, cậu mới có thể ngập ngừng lên tiếng.
"Bạch Dương..."
Đôi tay run rẩy ôm chặt lấy những mảnh vỡ của chiếc cặp tóc, nước mắt Bạch Dương không ngừng rơi. Nó vốn rất mạnh mẽ, nhưng lại rất yếu đuối và hay khóc. Hơn cả thảy, thứ đồ này, đối với nó quan trọng hơn bất kì thứ gì. Nó, không thể giữ gìn được. Nó, vô dụng.
Song Tử đi đến trước mặt Bạch Dương, ngồi xuống cho bằng với tầm nhìn nó lúc này. Đôi mắt nâu ngẩng lên nhìn cậu, với những hàng nước mắt không thể ngừng chảy, Bạch Dương còn oà khóc lớn hơn.
"Món quà duy nhất... món quà sinh nhật duy nhất... của mẹ... cho tôi... hỏng mất... rồi..."
Không để Bạch Dương kịp nói hết câu, Song Tử đã khuỵu gối rồi rướn người ôm lấy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-am-12-chom-sao/1907001/chuong-30.html