Lại một lần nữa Mã Lưu bừng tỉnh vì bị đông lạnh.
Chuyện là chính phủ cũng có cung cấp cho bộ lạc Sear một khoản phí riêng, còn nguyện ý cung cấp máy sưởi cho họ, nhưng người của bộ lạc Sear lại từ chối, họ đã quen sống trong căn nhà băng nguyên thủy rồi, một cuộc sống thuần túy gần gũi với thiên nhiên, thế cho nên thứ dùng để sưởi ấm nơi trừ củi khô, phân ngựa ra thì chỉ còn hai bàn tay trắng.
Mã Lưu bò dậy trong cơ run rẩy kịch liệt, trên người còn đang được bọc bởi miếng da thú kia, hắn hơi hoảng hốt trong giây lát rồi mới sờ soạng xung quanh tìm mắt kính đeo lên, sau đó mới nhớ tới Trình Húc và Ngạn Thất vẫn còn ở đây.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn qua, mới phát hiện trên đống cỏ khô kia hai người nọ trông như dính thành một cục vào nhau, hai miếng da thú bọc kín họ đến nổi chẳng thể thấy mặt.
Điểm duy nhất có thể xác định được, đó là họ đang ôm nhau, ngủ như vậy thì chắc chắn rất là ấm đó.
Trong lòng hắn cảm thấy khá là hâm mộ, Mã Lưu run cầm cập một hồi mới bắt đầu mang giày đứng lên, lúc đang định gõ nhẹ cửa sổ để xin ra ngoài đi vệ sinh, bỗng cửa mở ra, người đàn ông ấy quen thuộc ấy đã đứng trước cửa.
Mã Lưu và người đó nhìn nhau một cái, đối phương nói: "Ngựa nhỏ ổn rồi, hôm nay cần phải uống thuốc."
Mã Lưu ngẩn người, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Hả, ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-xin-ly-hon/1976064/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.