Họ được đưa vào trong một căn nhà băng cách trung tâm không xa, ở đó, Trình Húc gặp được Mã Lưu.
Gần mười ngày không gặp, tinh thần Mã Lưu trông như sa sút đi rất nhiều, chiếc cằm luôn được cạo sạch sẽ ngày trước giờ đây lại mọc râu li ti, cặp mắt vừa đỏ lại vừa sưng, mí mắt còn phù hết cả lên, chắc chắn nguyên nhân là vì lo lắng về những chuyện đã xảy ra khiến hắn mất ăn mất ngủ.
Hắn thấy Trình Húc tiến vào, đầu tiên là ngẩn người ngơ ngác, sau đó là phóng đến, nắm chặt lấy hai tay Trình Húc, giọng khàn khàn nói: "Trình đại ca, sao anh lại tới đây?"
Ngạn Thất không vui chút nào, hắn rút tay Trình Húc ra, nhíu mày nói: "Đương nhiên là tới để tìm anh rồi."
Mã Lưu nhìn thấy Ngạn Thất xa lạ, có hơi nghi hoặc: "Cậu này là?"
Trình Húc nói: "Để tôi giới thiệu một chút."
Anh giới thiệu thân phận của Ngạn Thất một cách đơn giản, Mã Lưu vừa nghe tin Ngạn Thất là ông chủ của Lý An, hai mắt sáng bừng lên, trong kích động còn mang theo run rẩy, hắn đang muốn bắt tay, Trình Húc đã hỏi: "Cậu có ổn không? Có bị thương không? Có phải là cậu không cẩn thận làm ngựa lông dài bị thương không?"
Nghe anh nói thế, biểu cảm trên mặt Mã Lưu lui về với ỉu xìu: "Tôi không cố ý đâu, lúc đi được nửa đường, tôi rất mệt nên ngủ gật, nhưng tôi đã chỉnh xe tuyết chạy với tốc độ chậm nhất rồi, không ngờ trên đường lại gặp ngựa lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-xin-ly-hon/1976066/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.