(Từ chap này mình sẽ gọi Thi là Thi Thi còn Trân là Trân Trân nhé ?)
Lạng vài vòng quanh Sài thành thì tụi nó cũng bước về tới nhà_một căn nhà không quá rộng lớn nhưng cực kì sang trọng.
-A... Hai tiểu thư đã về. Ông quản gia hớn hở chạy ra xách hành lí cho tụi nó.
-Ba...ba. Nó và Trân chạy tới ôm chầm ba của tụi nó.
(Mẹ của nó và mẹ của Trân mất hồi lúc tụi nó còn rất nhỏ, hai ông bố đã hợp sức với nhau tảo tần nuôi hai đứa nó khôn lớn và tạo dựng lên một sự nghiệp to lớn, không để cho hai đứa nó thua kém bất cứ ai).
-Con nhớ ba quá..! Nó sà vào lòng ba nó nũng nịu.
-Thôi đi cô, cô xạo quá. Đi một năm nay mà có thấy cô về thăm tui đâu toàn gọi video call. Ba nó hờn dỗi.
-Con xin lỗi mà...! Nó năng nỉ ba nó.
Mọi người cứ chăm chăm nhìn nó và ba nó không để ý rằng phía bên kia có một người đang sụt sùi:
-Ta cứ tưởng con bỏ lão già này luôn rồi chứ.
-Huhu ba đừng khóc mà. Con nhớ ba nhiều lắm. Trân rưng rưng nước mắt.
-Ông làm như mấy chục năm chưa được gặp nó vậy! Nam nhi đại trượng phu gì đâu mà khóc như con nít. Ba nó trêu ba của Trân.
-Kệ tui! Tui nhớ con gái tui tui khóc không được à. Ba Trân lườm ba nó.
-Ừ....thích thì khóc đi... Ba nó nói.
-Thôi thôi đi mọi người. Tối nay nhà con có mở một bữa tiệc nho nhỏ mời hai bác với Trân và Thanh qua nhà con dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-la-vi-anh-yeu-em/51061/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.